Tôi Nhặt Rác Ở Tinh Tế

Chương 11.1: Dòng sông đen

Dập tắt ngọn lửa, hai người lại tiếp tục lên đường.

Trình Diên Lan bất giác nghĩ đến một bộ anime đã từng xem ở kiếp trước, hai cô gái trong thời kỳ tận thế không ngừng tiến về phía trước, không thể dừng lại một khắc nào, bởi vì dừng lại đồng nghĩa với việc không có thức ăn, đồng nghĩa với cái chết.

Cô cảm thấy tình trạng hiện tại của họ rất giống với bộ phim đó.

Lần đầu tiên được ăn đồ chín, mặc dù vẫn còn hơi sợ lửa, nhưng khi phải dập lửa rời đi, đứa trẻ vẫn có chút không nỡ, thậm chí còn muốn mang theo một miếng kim loại đang cháy đỏ, nhưng vừa cầm lên, tay cậu đã nhanh chóng bị bỏng. Cậu nhe răng nhưng không chịu buông ra.

Trình Diên Lan vội vàng ném miếng kim loại đang nóng bỏng ra khỏi tay cậu, rồi ấn tay cậu vào lớp đất ẩm ướt.

Một lúc sau, đứa trẻ rút tay ra, chỗ bị bỏng đỏ ửng lên một mảng lớn, chỗ nặng nhất nổi lên một bóng nước, cậu thản nhiên ấn vào bóng nước, dường như không cảm thấy đau.

Trình Diên Lan nhìn mà thấy ê buốt cả răng, cô phát hiện ra, đứa trẻ này dường như cảm giác đau đớn kém hơn người thường, nếu là đứa trẻ bình thường bị thương nhiều như vậy, cho dù không chết, cũng nhất định sẽ đau đến run rẩy không ngừng, vậy mà cậu lại có thể thản nhiên ấn vào vết thương của mình.

Bỏ tay cậu xuống, Trình Diên Lan nói: "Không cần mang theo, lần sau tìm được thức ăn tôi sẽ nhóm lửa lại."

Đứa trẻ lập tức quay đầu nhìn cô, rồi thật sự không chạm vào miếng kim loại đang cháy đỏ nữa.

Trình Diên Lan nhẹ nhàng véo khóe miệng cậu: "Cũng không biết cậu tên gì, tôi đặt tên cho cậu nhé, sau này cậu theo tôi, sẽ cùng họ với tôi, gọi là Trình Trúc. Hy vọng cậu có thể giống như cây trúc, kiên cường bất khuất, nhanh chóng trưởng thành, cũng hy vọng cậu có thể làm việc gì cũng thành công."

Đương nhiên Trình Trúc hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, chỉ hất tay cô ra khỏi mặt mình, lùi lại một bước, nhưng động tác của cậu rất nhẹ, không có ý làm cô bị thương.

"Trình Trúc tên là Trình Trúc, nhớ kỹ tên của cậu." Trình Diên Lan nói.

Trình Trúc chớp mắt, vẫn không đáp lại.

Trình Diên Lan bỏ cuộc, cõng cậu tiếp tục lên đường trên ngọn núi rác bị thiêu rụi này.

Lần này họ đi rất chậm, Trình Diên Lan muốn xem dưới chân núi rác có dòng sông nào không. Vì vậy, cứ đi một đoạn, họ lại dừng lại, áp tai vào đống rác, yên lặng lắng nghe âm thanh bên dưới.

Trình Trúc tưởng cô đang tìm gián, thấy cô nằm sấp xuống, cũng nằm sấp theo, nằm một lúc không nghe thấy gì, cậu liền kéo tay Trình Diên Lan ra hiệu bên dưới không có gì cả.

Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gián bò bên dưới, Trình Trúc lập tức đào xuống, nhưng không phải cả ổ gián, sau khi nghe thấy động tĩnh bên trên, lũ gián nhanh chóng chạy mất, cậu đương nhiên không thu hoạch được gì.

Nhưng mặt đất lộ ra ngày càng ẩm ướt, đất như thể ngâm trong nước.

Cứ đi rồi dừng như vậy, cả ngày cũng không đi được bao xa. Ngày thứ ba, Trình Diên Lan đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy, cô và Trình Trúc cùng nhau đào xuống, đào đến tận cùng, nhìn thấy đất đen và nước đen.

Trong nước toàn là tro tàn màu đen, nơi này dù có nguồn nước cũng không thể uống được.

Nhưng đứa trẻ lại không quan tâm gì cả, vừa thấy có nước lập tức vốc lên đưa vào miệng, Trình Diên Lan vội vàng kéo cậu lên, mới tránh được việc cậu bị đau bụng.

Sau đó, hai người không còn cố ý tìm kiếm nguồn nước nữa, bởi vì bên dưới quả thực có một dòng sông rất rộng, dù ngày hay đêm, đều có thể nghe thấy tiếng nước chảy va đập.

Gián sống ở nơi ẩm ướt nhưng không sống dưới nước, sau lần ăn no nê đó, Trình Trúc lại năm sáu ngày không ăn gì. Trình Diên Lan cũng không dám cho cậu uống nước bẩn này, môi cậu vì thiếu nước đã bắt đầu nứt nẻ.

Nhưng vết sẹo lớn nhất trên mặt sắp bong ra, lúc đóng vảy hơi ngứa, cậu thỉnh thoảng lại gãi người gãi mặt.

Trình Diên Lan đành phải nắm tay cậu không cho cậu cựa quậy.

Trình Trúc không phải lúc nào cũng được cô cõng trong ba lô. Ban ngày khi di chuyển, hai người cùng nhau đi, dù cô chạy hết tốc lực, Trình Trúc cũng có thể đuổi kịp, nhưng Trình Trúc không đi giày, Trình Diên Lan không dám đi quá nhanh, cứ giữ tốc độ đều đều.

Tốc độ này đối với Trình Trúc không là gì, cậu lại hiếu động, đột ngột tăng tốc chạy lên phía trước một đoạn, đứng tại chỗ đợi Trình Diên Lan đuổi kịp rồi lại tăng tốc rời đi đợi cô đuổi kịp, có lúc cậu chỉ đơn giản là chờ đợi, có lúc lại lật những thứ dưới chân. Người cậu đen nhẻm cả. Nhưng nguồn nước bên dưới cũng đen ngòm, chỉ đành mặc kệ cậu bẩn như vậy.

Môi Trình Trúc nứt nẻ khá nghiêm trọng, cậu liên tục liếʍ môi, môi bị cậu liếʍ đến chảy máu.

Trình Diên Lan dừng bước, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không được, suy nghĩ một hồi, cô nhớ ra một số điều.

Hai người lại cùng nhau đào xuống, đống rác này dường như chất đống trong một dòng sông khổng lồ, và càng đi về phía trước, nước sông càng sâu. Lần này không cần đào sâu lắm, nước đã nhanh chóng trào ra.

Cô mở rộng cái hố vừa đào, do có rất nhiều bọt đen nổi lên, nước bên trong đen kịt, hoàn toàn không nhìn thấy bên dưới sâu bao nhiêu. Trình Diên Lan lấy từ trong ba lô ra một miếng vải. Đây là thứ nhặt được dọc đường, miếng vải sờ vào rất chắc chắn, lâu như vậy cũng không bị mục nát, nhưng không lớn, không thể làm quần áo, cô cất nó như một chiếc khăn mặt.

Vò miếng vải thành dải, cô lấy cốc nước và hộp thuốc ra, múc đầy một cốc nước, rồi cho dải vải vào, đầu kia đặt vào hộp thuốc.