“Rầm rầm…”
Sở Ca bị trói chặt vào ghế, không ngừng vặn vẹo cơ thể, miệng không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ.
Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm, Diệp Nam Dữ đã vào trong đó gần hai tiếng đồng hồ rồi.
Bây giờ, bọn họ đang ở trong một khách sạn, Sở Ca không ngờ Diệp Nam Dữ lại trói cô tới đây.
Anh đang âm mưu làm gì cô hả? Báo thù sao?
Là báo thù chuyện ban nãy hay là chuyện chia tay năm đó?
Mà nói đi cũng phải nói lại, năm đó không phải anh đã rời khỏi thành phố này rồi sao? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?
Anh vốn là người Hải Thị, không phải dân Dung Thành. Anh đến Dung Thành chỉ để học đại học.
Năm đó, sau khi anh đập nát căn nhà nhỏ của hai người, anh lập tức rời khỏi Dung Thành, chuyển trường, từ đó cô cũng không còn gặp lại anh nữa.
Tính ra thì đã ba năm rồi, không ngờ vẫn còn có thể gặp lại lần nữa.
Mạt thế đến, anh không yên ổn ở lại Hải Thị mà chạy đến Dung Thành xa xôi cả ngàn cây số làm gì?
Còn chị anh, Diệp Tây Ngữ đâu rồi?
“Cạch…”
Tiếng cửa phòng tắm mở ra cắt ngang dòng suy nghĩ của Sở Ca. Cô nhìn sang, ngay lập tức bị body cực phẩm kia thu hút.
Cái khăn tắm quấn ngang hông anh để lộ cơ bụng săn chắc, l*иg ngực vẫn còn ẩm ướt, từng đường nét cơ bắp hoàn hảo, tràn đầy sức mạnh, hormone nam tính muốn tràn ra khỏi khung hình.
Một giọt nước lăn dọc theo ngực anh, lướt qua cơ bụng rồi biến mất sau lớp khăn tắm.
“Ực…” Sở Ca vô thức nuốt nước bọt.
Đệt!!
Diệp Nam Dữ của hiện tại quyến rũ hơn Diệp Nam Dữ của trước kia gấp trăm lần.
Đến tận lúc này cô mới ý thức được thiếu niên từng gọi cô là chị với ánh mắt lấp lánh ngày nào, giờ đã lột xác thành một người đàn ông.
Đúng lúc này, một chiếc khăn lông còn hơi ẩm bay tới, phủ kín lên đầu cô, che đi toàn bộ tầm mắt.
Tiếp theo đó, cô nghe thấy tiếng mặc quần áo, không nhìn thấy lại càng khiến trong lòng cô ngứa ngáy khó chịu.
[Đệt! Nếu không phải vì bây giờ có khác biệt về giống loài thì tôi nhất định sẽ xử đẹp Diệp Nam Dữ ngay tại chỗ!]
Tay Diệp Nam Dữ đang kéo khóa quần thoáng khựng lại, đôi mắt lóe lên sự khó đoán, ngón tay khẽ động rồi kéo khóa lên.
…
Diệp Nam Dữ ngồi trên ghế sô pha, chiếc quần âu đen bao lấy đôi chân dài thẳng tắp, chiếc áo sơ mi trắng mặc hờ hững trên người, để mở toàn bộ cúc áo.
Ngay tại vị trí l*иg ngực anh có một vết thương dài bị cắt bởi vật sắc nhọn, da thịt lật ra ngoài nhưng chỉ là vết thương ngoài da, cũng không có gì đáng lo ngại.
Sở Ca không chịu ngồi yên trên ghế, gầm gừ một cách hung thần ác sát với Diệp Nam Dữ.
[Diệp Nam Dữ, tên khốn anh, có mau thả tôi ra không hả!]
Diệp Nam Dữ lười biếng liếc mắt nhìn cô, chẳng buồn để ý đến cô.
Trên ngón trỏ tay trái của anh đeo một chiếc nhẫn màu đen xen vàng phong cách cổ điển, chiếc nhẫn toát lên khí chất quý tộc bí ẩn.
Anh khẽ xoay chiếc nhẫn đó, ngay lập tức một luồng ánh sáng vàng nhạt lóe lên từ chiếc nhẫn, sau đó một loạt thuốc men xử lý vết thương bất ngờ từ không trung xuất hiện trên bàn.
Sở Ca nhìn thấy, hai mắt lập tức trừng lớn.
Thằng nhóc Diệp Nam Dữ này lại sở hữu không gian tùy thân, đây là muốn khiến người khác ghen tị chết mất à!
Cô dám chắc anh nhất định là một dị năng giả. Vì nếu không phải thì không đời nào anh có thể giữ được không gian này, nó đã bị người ta cướp mất từ lâu rồi.
Từ khi mạt thế bùng nổ đến nay, cô đã chứng kiến quá nhiều chuyện như vậy. Có nguyên nhân là vì tinh hạch dị năng mà tàn sát lẫn nhau, có cái là vì vật tư mà ra tay đánh nhau, thậm chí còn có kẻ vì muốn giành lấy một tia hy vọng sống mà đẩy cả đồng đội ra chặn zombie.