“Không đâu, Ryder! Để tôi làm.”
Hắn sốt sắng như một kẻ si mê muốn chứng tỏ bản thân với người thương, nhanh chóng đẩy những người khác ra rồi tiến đến trước bể sinh thái chứa Kraken.
Cảm nhận được có người đến gần, sinh vật trong làn nước đỏ ngầu khẽ mở mắt.
Đồng tử xanh nhạt của Kraken ánh lên vẻ khó hiểu. Chiếc đuôi rắn xanh đậm uốn lượn một chút, dường như đang cố gắng lý giải hành động kỳ quái của con người trước mặt.
Đồng thời, cổ họng nó khẽ rung lên, phát ra một tần số âm thanh trầm thấp mà tai người không thể nhận biết, truyền đến bể sinh thái bên cạnh.
—
"Dậy đi, Naga… Tên nhân loại ngu xuẩn này lại muốn làm gì thế?"
"Khốn kiếp, chẳng phải ta chỉ trêu chọc ngươi vài câu vì con người nghĩ ngươi xấu xí sao? Có cần phải gϊếŧ ta không?"
"Hắn lại định bắt ta ăn cái đống thịt cá mập tanh lòm đó sao? Ta không muốn ăn đâu…!"
"Này, Naga, rốt cuộc ngươi có nghe ta nói không—?"
Tuy nhiên, bể sinh thái bên cạnh vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ khi Kraken bắt đầu cảm thấy bất an, một làn sóng âm trầm đυ.c mới lạnh lùng truyền đến:
"Im miệng đi, Kraken. Ngươi ồn ào quá."
Phản ứng lạnh lùng từ đối phương, cùng với Robert đang tiến lại gần với ánh mắt không mấy thiện chí, khiến Kraken co rúm đuôi lại trong sự cảnh giác, nhưng vẫn cố cứng rắn truyền sóng âm qua: "Naga, ta nguyền rủa ngươi sẽ không có bạn đời khi trưởng thành!"
Có lẽ sóng âm đầy oán giận của Kraken quá mạnh, khiến máy kiểm tra hoạt động bắt được dao động.
Tuy nhiên, ngoài Lộ Ân ra, những người khác đều tập trung chú ý vào bể sinh thái số 2.
Robert leo lên vị trí cao nhất, gõ gõ miếng thịt cá mập vào kính để thu hút sự chú ý của Kraken, mắt không rời bể sinh thái dưới.
"Này, số 2, nhìn này, thịt cá mập mà mày thích đây."
Các nghiên cứu viên khác cũng nín thở theo dõi. Lộ Ân đeo kính, mặt lạnh như băng, thực chất trong lòng cũng không ít lo lắng.
Thủy quái có thể kiểm soát tư duy con người, cuối cùng chỉ là suy đoán của cậu. Liệu có thành công hay không thì vẫn chưa rõ.
Dù sao, đối với những người làm nghiên cứu như họ, tìm ra câu trả lời từ những giả thuyết và thí nghiệm là điều cần thiết.
Lộ Ân vẫn lựa chọn tin tưởng vào trực giác và phán đoán của mình, bởi trong các tình huống bình thường, việc đơn giản như cho cá mập ăn sẽ không xảy ra sai sót.
Ở bên phía Robert, có vẻ như số 2 đã bị miếng thịt cá mập thu hút, chậm rãi bơi lên phía trên của bể sinh thái, tình cảnh giống hệt khi Lộ Ân cho số 1 ăn lúc trước.