Đột nhiên một ý nghĩ lướt qua trong đầu Bạch Ý Mang.
Cậu cũng không nhất định phải sống ở cái thôn nhỏ này, cậu có thể thi ra ngoài, đến lúc đó có năng lực, liền đem cha mẹ ruột đón đến thành phố sinh sống.
Trong đầu Bạch Ý Mang trăm mối ngổn ngang, liền nghe thấy Hoắc Khê Viễn nói: "Buổi tối cô đến nhà tôi tìm cha tôi thương lượng một chút là được."
Bạch Ý Mang đột nhiên có chút khẩn trương, buổi tối phải đi gặp cha ruột rồi.
"Được, được."
Trong lúc nói chuyện, Bạch Ý Mang ngẩng đầu, nhìn thấy bên cạnh giếng nước xếp đầy người, đầu đều đau, cái này phải đợi đến khi nào? Huống chi cậu còn phải đi lại gánh mấy chuyến, đem vại nước đổ đầy mới được.
Xem ra đào một cái giếng nước là thật sự rất cần thiết.
"Sao tất cả đều lúc này lại cùng nhau đến lấy nước?"
"Ban ngày phải đi làm."
Kỳ thật người đã coi như là ít, có một số người trong thôn sẽ tranh thủ thời gian nghỉ trưa đến gánh nước, có một số là trẻ con không phải đi làm, sẽ giúp đỡ gia đình đến gánh nước.
Nếu không người bây giờ đến gánh nước sẽ càng nhiều.
May mà lấy nước cũng khá nhanh, rất nhanh liền đến lượt Bạch Ý Mang.
Bạch Ý Mang thành thạo lấy hai thùng nước, không đợi Hoắc Khê Viễn, trước tiên gánh đi.
Chỉ là không lâu sau, Hoắc Khê Viễn vậy mà gánh nước liền vượt qua cậu.
Cũng không có ai muốn thi đấu, nhưng Bạch Ý Mang không hiểu sao ý chí chiến thắng liền nổi lên, tăng nhanh bước chân, vượt qua Hoắc Khê Viễn.
Cũng không biết làm sao, Hoắc Khê Viễn cũng đột nhiên tăng nhanh bước chân, lại vượt qua Bạch Ý Mang.
Hai người gánh nước cậu đuổi tôi, khiến Hoắc Thủy Tinh nhìn đến ngây ngẩn cả người.
"Anh, chị Bạch, hai người đang thi xem ai đi nhanh hơn sao?"
Nghe thấy Hoắc Thủy Tinh hỏi như vậy, Hoắc Khê Viễn sửng sốt, anh làm sao lại ấu trĩ như vậy cùng một cô nương ngấm ngầm so kè?
Bạch Ý Mang cũng không cảm thấy có cái gì, nhìn thấy Hoắc Khê Viễn tụt lại đằng sau, đắc ý quay đầu hướng Hoắc Khê Viễn nhướng mày.
Bạch Ý Mang như vậy là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng rơi vào trong mắt người khác, ý vị liền không giống.
Một cô nương xinh đẹp hướng một chàng trai tuấn tú nhướng mày, nhìn thế nào cũng giống như là đang liếc mắt đưa tình.
Hoắc Khê Viễn nội tâm chấn động, người phụ nữ này cũng quá phóng khoáng.
Hoắc Thủy Tinh còn ở một bên tò mò đánh giá hai người, Hoắc Khê Viễn lặng lẽ nghiêng đầu sang một bên, không nhìn Bạch Ý Mang.
Bạch Ý Mang cũng không biết hoạt động tâm lý của Hoắc Khê Viễn, chỉ vui mừng vì mình thắng Hoắc Khê Viễn, vui vẻ ngâm nga khúc hát nhỏ vào cửa nhà.
Thấy Bạch Ý Mang hướng mình liếc mắt đưa tình, dáng vẻ vui vẻ kia, Hoắc Khê Viễn liền càng thêm chấn động, người phụ nữ này thật sự là hết thuốc chữa.
Một chút cũng không biết xấu hổ.
Bạch Ý Mang về nhà, trước tiên là rửa vại nước.
Đợi đem thùng nước rửa sạch, hai thùng nước mang về cũng cạn đáy.
Bạch Ý Mang đại khái tính toán một chút, muốn đem vại nước đổ đầy nước, cậu phải gánh sáu bảy chuyến mới được.
Không muốn gánh nước, nhưng không còn cách nào, Bạch Ý Mang chỉ có thể nhận mệnh gánh thùng nước lại ra cửa.
Giữa đường còn gặp Hoắc Khê Viễn đang gánh nước trở về, Hoắc Khê Viễn đây là gánh chuyến thứ hai trở về.
Bạch Ý Mang cũng tăng nhanh bước chân.
Đến bên giếng nước, lần này người xếp hàng ít đi một chút.
Bạch Ý Mang rất nhanh liền lấy được nước, trên đường gánh nước trở về, liền đυ.ng phải Hoắc Khê Viễn đến chuẩn bị gánh chuyến nước thứ ba.
Bạch Ý Mang muốn chào hỏi Hoắc Khê Viễn, mới giương lên nụ cười, còn chưa đợi cậu mở miệng nói chuyện, liền thấy Hoắc Khê Viễn nghiêng mặt sang một bên.
Nụ cười của Bạch Ý Mang cứng đờ trên mặt, người này là cố ý đi, rõ ràng đều nhìn thấy cậu chuẩn bị chào hỏi, đây rõ ràng chính là biểu hiện không muốn để ý đến cậu.
Bạch Ý Mang hừ lạnh một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu, cậu thề cậu sau này lại không chủ động chào hỏi cái tên gia hỏa Hoắc Khê Viễn này nữa.
Chuyến nước thứ hai gánh về nhà, Bạch Ý Mang cảm thấy vai mình có lẽ sắp bị phế luôn rồi.
Đem nước đổ vào trong vại, Bạch Ý Mang quyết định không dùng đòn gánh để gánh nữa, trực tiếp dùng tay xách, một tay xách một thùng nước, chắc sẽ không có vấn đề chứ?