“Đa tạ tam sư huynh quan tâm,” tiểu sư muội đứng dậy, ánh mắt e thẹn, “Phong Khinh ngưỡng mộ sư tỷ, nguyện ý theo sư tỷ luyện kiếm.”
Dăm ba câu, nàng đã định đoạt xong quyền sở hữu thanh kiếm.
Ta khó xử nói: “Nhưng tu vi giữa hai ta chênh lệch quá xa, ta sợ sẽ làm thương tổn sư muội.”
Vân Phong Khinh son sắt thề: “Phong Khinh quyết không phụ lòng sư tỷ!”
Là đại sư tỷ yêu thương sư muội, ta làm sao có thể từ chối?
Ta mạnh mẽ gật đầu: “Sư muội yên tâm, sư tỷ nhất định sẽ toàn lực ứng phó!”
Nửa canh giờ sau, ta nhìn Vân Phong Khinh ngã trên mặt đất, hơi thở mong manh, đau lòng mà không biết làm sao, kinh hoảng hô lên:
“Sư muội, đã bảo không cần miễn cưỡng, sao ngươi lại cố chấp đến vậy!”
Cười chết, Tiêu Tịch nghĩ quá đơn giản, nhưng đối phó với tiểu sư muội, ta căn bản không cần vận dụng tu vi.
Vì ta đã tiết chế lực đạo, nên tuy tiểu sư muội trông có vẻ thê thảm, thực ra cũng không bị thương tổn gì đáng kể.
Nàng được Tiêu Tịch đỡ dậy, sắc mặt tái nhợt:
“Sư tỷ, ta biết ngươi không muốn trao kiếm cho ta, nhưng nếu không đồng ý, ngươi có thể trực tiếp từ chối trước mặt sư phụ, hà tất phải xuống tay tàn nhẫn như vậy?”
Tiêu Tịch vừa nghe, vành mắt đỏ bừng vì giận, hung hăng trừng ta, như thể muốn nhào đến cắn đứt yết hầu của ta.
“Sư tỷ! Ta đã nhìn lầm ngươi! Ngươi luôn miệng nói thương yêu tiểu sư muội, nhưng sau lưng lại có thể ra tay như vậy!”
Phỉ Thiên Sơn và Tiết Dung tuy không lên tiếng trách cứ, nhưng cũng không hề thay ta biện hộ.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, bọn họ đã hoàn toàn bị tiểu sư muội mê hoặc.
May mắn thay, ta đã sớm biết kết cục của kiếp trước, nên lúc này chỉ cảm thấy ngực hơi trầm xuống.
Ta vỗ một chưởng lên vai Tiêu Tịch, chân mày dựng ngược:
“Sư đệ, đừng nói những lời gây chia rẽ! Tiểu sư muội còn nhỏ không hiểu chuyện, chẳng lẽ ngươi cũng học theo nàng nói năng hồ đồ? Lần đầu tiên luyện kiếm, tất nhiên chưa quen thuộc kết cấu. Vậy đi, ngươi dùng ngọc dao kiếm, để chúng ta biểu diễn cho tiểu sư muội một lần.”
Tiêu Tịch trong lòng nghẹn một hơi, lúc xuất chiêu liền cố tình ra đòn hỗn loạn, nhưng ta xuất thân từ kiếm tu thế gia, lại là đại sư tỷ của hắn, sao có thể dễ dàng bại trận?
Ầm!
Chưa đầy mười chiêu, Tiêu Tịch đã bị ta đánh bay, đâm sầm vào mấy chục gốc đại thụ phía sau, miệng hộc máu.
Ta tha thiết nhìn tiểu sư muội:
“Thế nào, đã xem rõ chưa? Sư đệ, mau đứng lên, chúng ta lại tiếp tục!”
Sau khi bị ta đánh bay mấy trăm lần, biến toàn bộ hậu sơn thành một đống hỗn độn, rốt cuộc sắc mặt tiểu sư muội cũng tái nhợt, khóc nấc lên:
“Sư tỷ, xin dừng tay! Ta... ta không luyện nữa!”
Ta thu lại ngọc dao kiếm, ánh mắt đầy thương tiếc nhìn nàng:
“Không sao, chúng ta cứ từ từ. Ngọc dao kiếm không được, còn có hàng sương kiếm của đại sư huynh, hoa dương kiếm của nhị sư huynh. Nếu vẫn không hợp, trên Thiên Thủ Phong có vạn cuốn kiếm phổ, tùy ngươi chọn lựa, chắc chắn sẽ tìm được bộ kiếm pháp vừa ý.”
Phỉ Thiên Sơn lạnh nhạt nói:
“Phỉ gia sản học, tuyệt đối không truyền ra ngoài.”
Tiêu Tịch thở hổn hển, nhưng vẫn đủ sức lườm hắn một cái:
“Đồ hẹp hòi! Sư muội, ta có chí dương kiếm pháp, ngươi cứ tùy ý học!”
Tiểu sư muội chớp chớp hàng mi, ngượng ngùng nhìn Tiết Dung:
“Vì sao tam sư huynh không nhắc đến kiếm pháp của mình? Chẳng lẽ sư huynh ghét bỏ Phong Khinh vụng về?”
Tiết Dung nghe vậy liền rút kiếm ra.
Thân kiếm mỏng nhẹ, lạnh lẽo vô cùng, hai mặt mài bén như răng cưa.
Kiếm quang lóe lên sắc đỏ, phản chiếu ánh mắt tà mị của hắn.
Hắn nhẹ nhàng vung tay, mũi kiếm lướt qua một tảng đá bên cạnh, kéo nhẹ một cái, chỉ trong chớp mắt, khối đá đã bị cắt thành hai mảnh.
Sắc mặt Vân Phong Khinh trắng bệch, lặng lẽ chui vào lòng ta.
Tiết Dung cười nhạt, khóe môi khẽ cong lên:
“Kiếm pháp của ta quá mức tàn nhẫn, sợ rằng không thích hợp với sư muội.”
Ta ôm tiểu sư muội vào lòng, nhẹ giọng răn dạy:
“Đừng dọa tiểu sư muội!”
Nhìn sắc mặt âm trầm, đầy vẻ không cam lòng của Tiết Dung, tiểu sư muội lại cọ cọ vào ngực ta, giọng nói khẽ khàng:
“Có sư tỷ che chở, Phong Khinh không sợ hãi.”
Tiểu sư muội là một người thông minh.
Nhưng người thông minh luôn có hai vấn đề lớn nhất: tự cho là đúng và quá mức tham lam.
Ta nhìn hai bóng người đang đứng dưới tàng cây, thân mật trò chuyện, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy châm chọc.
Tiết Dung lặng lẽ đứng sau ta, tà khí trong ánh mắt cùng y phục hoa lệ của hắn khiến ta có cảm giác như cả hai chúng ta đều là vai phản diện.
“Sư tỷ, quan hệ giữa tiểu sư muội và đại sư huynh thật sự rất tốt.”
Hắn cười khẽ, dùng đuôi mắt liếc nhìn ta một cái đầy ẩn ý.
Dạo gần đây, Phỉ Thiên Sơn đã đi theo vết xe đổ của Tiêu Tịch. Trước kia hắn vẫn đối xử lãnh đạm với tiểu sư muội, vậy mà thời gian gần đây, hai người lại thường xuyên ở cạnh nhau.
Hoặc là cùng đánh cờ, hoặc là cùng đọc sách, lúc thì cười nhìn nhau, lúc lại thâm tình đưa mắt trao duyên.
Ta cười nhạt, xoay người rời đi:
“Tiểu sư muội ngây thơ đáng yêu, không chỉ có đại sư huynh, ngay cả ta cũng thương xót nàng.”
Không bao lâu nữa, Tiết Dung cũng sẽ bị nàng ta mê hoặc.
Đây chính là mị lực của nữ chính.