Phù Sinh Mộng Hận Phong Trần

Chương 4

Chương 3
Ta ngày đêm yên lặng cầu khẩn tựa hồ có chút tác dụng. Ve kêu u sầu, hoa nở lại tàn. Thời gian qua mau, tựa như gió thổi kẽ tay, khi Thanh Lưu cưới thê tử là muội muội yêu của đại tướng quân Long Kỵ thì ta đã bên hắn được ba năm rồi.

Ba năm, giống một cái chớp mắt.Nếu không phải nhìn vào gương phát hiện mình đã cao hơn trước một cái đầu, lúc sánh vai bước cạnh đã thấy cao bằng hắn, ta sẽ cho rằng mình chính là vừa nằm mộng tỉnh lại.

So với thiếu niên xinh đẹp, trắng trẻo yếu ớt như nữ nhân trước kia, Thanh Lưu lại thích dáng dấp hiện tại của ta hơn: “Bây giờ giống như một thiếu niên, lúc này năm sau, ngươi chắc sẽ cao hơn ta, ha hả.” Hắn vốn mong muốn ta trở thành một nam tử mạnh mẻ, nếu không vì ta thể chất yếu ớt, không thích hợp tập võ thì hắn đã mời võ sư về dạy cho ta.

Hắn đối với ta rất tốt, điều này người ngoài cũng không thể hiểu thấu được.Đáng tiếc, kể từ khi tân nương tử bước qua cửa, ta đã không bao giờ … còn có thể ở bên hắn giống như lúc trước nữa. Cái vị trí kia, hoàn toàn không thuộc về ta.

Ta đố kị nữ nhân kia được trở thành thê tử của hắn, nhưng không thể nào biểu lộ. Đôi mắt nàng hiền lành, khí khái như lan, cầm kì thi họa, không gì không giỏi. Một nữ nhân khí chất thanh tú làm nghiêng ngã đất trời như vậy, lại đối xử với kẻ dưới vô cùng khiêm tốn, hòa nhã, muốn xoi mói nàng cũng không khỏi cảm thấy hổ thẹn vì bản thân mang bụng dạ tiểu nhân, ta chỉ có thể cười chúc nàng cùng Thanh Lưu bạc đầu răng long.

Hai người bọn họ, kỳ thực rất môn đăng hộ đối. Ta cuối cùng bình tâm lại, dọn sang ở một gian phòng xa tiểu viện, tiếp tục ôn luyện kinh thư.

Thanh Lưu cười nói ta trưởng thành, không còn như đứa trẻ con suốt ngày quấn lấy hắn. Ta cũng cười, không muốn hắn biết, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, hắn cùng thê tử đến bên hồ cho cá ăn, phía sau có một cái bóng len lén nhìn cảnh quây quần của phu thê bọn họ.

Mãi đến một ngày, Lý phu nhân quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt ta. Ta thấy trong mắt nàng vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, nghiến răng chạy đi.

Suốt đêm đó, ta không ngủ được.

Hôm sau, mặt trời lên cao, ta cuộn mình trong chăn, căn bản không muốn bị hai người bọn họ tra hỏi. Hai vợ chồng Thanh Lưu đích thân tiến vào, dẫn theo một a hoàn vóc dáng yểu điệu, đôi mắt cười trông như hai vầng trăng non.

“Nàng tên gọi Tiểu Vũ, từ giờ sẽ lo lắng sinh hoạt hằng ngày cho ngươi.” Thanh Lưu ngồi bên mép giường, nhìn Tiểu Vũ cần mẫn quét tước, ghé vào tai ta cười khẽ: “Ta nhiều việc quá nên đầu óc lú lẫn, quên mất ngươi đã là một thanh niên. Nếu không nhờ tẩu tẩu ngươi nhắc ta, ta còn không nghĩ ra vì sao dạo này ngươi luôn tránh mặt bọn ta.Ngươi thấy bọn ta có đôi có cặp, cảm thấy cô đơn phải không?”

Máu huyết toàn thân dường như dồn hết lên mặt, ta nhìn chằm chằm Lý phu nhân.Nàng cũng nhìn ta, sắc mặt vẫn dịu dàng như trước, ta đột nhiên hiểu ra tất cả. Ta và nàng đều biết rõ tâm ý đối phương.

Duy có Thanh Lưu là chẳng biết gì, hắn nhẹ nhéo tai ta, cười lớn: “Ngốc tử, thanh niên nào lại không mơ tưởng chuyện yêu đương? Ta cũng chẳng phải lão già gàn bướng, sợ ta chửi mắng ngươi sao?” Hắn chỉ chỉ tấm lưng của Tiểu Vũ: “Nàng tuổi tác xấp xỉ ngươi, từ giờ ngươi có bạn rồi.”

Tiếng hắn cũng không nhỏ, Tiểu Vũ đang phủi bụi ở bàn học, hai tai ửng đỏ. Ta lạnh lùng nhìn, ngay cả cười gượng cũng không thể.

Đêm đó, Tiểu Vũ hầu hạ ta tắm rửa, rồi chuẩn bị cho việc nghỉ ngơi. Ta không ngăn nổi có chút cảm kích, nhất định là trước khi đưa nàng tới đây, Thanh Lưu đã căn dặn rất kĩ. Thế nhưng…

“Ta nghĩ nàng cũng đã rõ, dù là a hoàn hạng nhất, sau này thế nào cũng không được bằng phu nhân. Nàng xem thử trong phủ có ai hợp ý, cưới hỏi đàng hoàng vẫn tốt hơn làm hầu thϊếp.” Ta ngăn nàng giúp ta cởi y phục, đột nhiên nhớ đến Mẫu phi bị thiêu sống, không nén nổi đau thương.

Quả thật Mẫu phi xuất thân hèn kém, nhưng khí phách cao ngất, dựa vào quý tử mà cùng Hoàng hậu tranh cao thấp.Nhưng người lại quên mất, trên đời lại còn có cái gọi là thứ bậc. Dù cho người được Phụ hoàng sủng ái vô ngần, dù điệu vũ của người xinh đẹp muôn vẻ, nhưng chung quy người vẫn là một “Tiện nhân”.

Trong sạch như Thanh Lưu cũng không ngoại lệ.Hắn không ngừng nhắc tới, muốn ta thi lấy một chức quan, cưới một danh môn thục nữ, tiến lên trong quan lộ.Hắn cũng chỉ là một lòng nghĩ cho ta.

Ta tự trách mình sao lại suy nghĩ quá nhiều. Bên cạnh, Tiểu Vũ đỏ mặt, nho nhỏ nói: “Những chuyện này, nô tỳ đều biết cả, chỉ là nô tỳ cam tâm tình nguyện tới hầu hạ Liên công tử.”

Giọng nói của nàng trong trẻo dịu dàng, trong sáng tựa trân châu thủy tinh. Trong trí nhớ, chỉ có giọng của Mẫu phi là đẹp như vậy. Ta nở nụ cười: “Ngươi là Tiểu Vũ, chẳng phải nô tỳ gì hết.

Ngươi cũng không nên gọi ta là Liên công tử, gọi Liên Sơ là được rồi.”

Ta không làm Thái tử, cũng không diễn xướng nữa, không thể nào nghe nàng tự xưng “nô tỳ”.

Người tốt như thế, sao lại tự hạ thấp bản thân?

Tiểu Vũ hơi sửng sốt, viền mắt bắt đầu đỏ lên.Có lẽ, cũng giống ta, nàng vẫn luôn mong chờ được đối xử thế này.

Đêm đó, ta chính thức trở thành đàn ông.

Nàng mềm mại, yếu đuối, khiến ta bỗng ý thức được bản thân cũng không đến nỗi gầy yếu như vẫn tưởng. Chí ít, ta đủ sức cõng nàng trên vai, đuổi theo làn gió chạy vào đình viện đầy hoa, cùng ngã vào thảm lá phủ dày trên đất, nghe tiếng nàng cười như chuông bạc ngân nga bên tai.

Thì ra, có thể mở lòng mà thích một người, đúng là vui sướиɠ.

Tay áo hồng thoảng hương thơm mát đêm đêm cùng đọc sách, nếu có được thê tử như thế, còn mong gì hơn? Dưới ánh trăng, ta cùng Tiểu Vũ bầu bạn, hai mái đầu tựa vào nhau. Ban ngày, ta cùng nàng cũng như hình với bóng, như keo như sơn.

Thanh Lưu mỉm cười nói, hắn cũng bắt đầu thấy đố kỵ với Tiểu Vũ, lại có thể khiến ta rời xa huynh trưởng là hắn. Ta không biết hắn nói thật hay đùa, chỉ đành yên lặng không nói. Có điều ánh mắt Lý phu nhân thoải mái như trút được gánh nặng, ta lại nhìn không thấu.

Nàng thắng, so với trước khí độ càng ung dung. Thức ăn ngon, quần áo đẹp, cái gì cũng không quên dành cho Tiểu Vũ một phần. Tiểu Vũ được yêu thương vừa mừng lại vừa lo, ta ở bên nàng cũng hân hoan, nhưng đối với vợ chồng Thanh Lưu lại càng kính nhi viễn chi.

Hắn và ta, chung quy thuộc về hai thế giới khác nhau.

Ta cuối cùng gột sạch ưu phiền, an tâm tại tiểu đình viện ngâm gió ngợi trăng, trêu hoa đuổi bướm. Thanh Lưu không muốn nhìn ta không mục đích sống qua ngày như thế, hôm nay kéo ta ra khỏi phủ, cùng vợ chồng hắn đi mừng thọ Long Kỵ đại tướng quân, năm nay vừa tròn bốn mươi.

Long tướng quân binh mã trong tay, quyền khuynh một thời. Trong hoa viên quan trường đồng liêu đến chúc mừng nhiều tựa cá trong Trường Giang.

“Ngươi không cần sợ, cứ hoà cùng các vị đại nhân trò chuyện.Ngày sau ngươi tấn thân vào quan lộ đều phải nhờ mọi người chỉ dẫn, chí ít cũng không đắc tội kẻ nào.” Thanh Lưu thấy sắc mặt ta đột nhiên trắng bệch, cho rằng ta chưa bao giờ thấy nhiều quan lại tụ tập thế này, vỗ tay ta nhẹ nhàng chỉ bảo. Vài năm trong chốn quan trường, hắn cũng sắc sảo hơn, đối nhân xử thế khôn khéo hơn trước.

Nhưng hắn không biết, ta tái kinh thất sắc, là vì giữa đám đông thấy được một người mà ta vẫn cho rằng kiếp này không thể gặp lại – Phụ hoàng ta, Hạ Lan Ỷ Thiên!

Trong nháy mắt, ta đột nhiên không thở nổi, tay chân lạnh ngắt. Đến khi Thanh Lưu kinh ngạc dò hỏi, ta mới bừng tỉnh, mượn cớ đau bụng, trốn khỏi hoa viên.

Ta nghe Thanh Lưu gọi với theo nhưng vừa đúng lúc đó, phía sau chiêng trống vang lên, kinh thành đệ nhất Hí đoàn hóa trang lên sân khấu. Hắn buộc phải thôi, trở về bên phu nhân cùng xem hí xướng.

Ta yên lặng nấp vào chỗ không người, cắn chặt ngón tay, cảnh vật bỗng nhòa đi, nước mắt rơi xuống.

Kia là Phụ hoàng, Phụ hoàng của ta!

Ta dốc sức đánh mạnh một quyền vào thân cây, khí lực toàn thân dường như cũng theo đó mà tiêu tán, ngồi bệt ở thân cây mà nếm nước mắt mặn đắng trong miệng, nhịn không được cười.

Không phải từ lâu đã quyết tâm làm thường dân yên ổn sống qua ngày rồi sao? Ta hôm nay, lại còn si tâm vọng tưởng cái gì?

Hạ Lan Sở này, vĩnh viễn không thể tái xuất hiện trên đời.

Ta lẳng lặng lau sạch nước mắt, chỉnh trang y phục, trở về hoa viên.

Ta từ xa đưa mắt nhìn bóng lưng hắn lần cuối. Từ nay về sau, hắn là Hoàng đế, ta là Liên Sơ, không còn gì liên quan nữa.

Trên đài kịch võ chiêng trống khua vang.Thanh Lưu thấy ta trở về, định tâm lại, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ âu lo.

Nam tử bên cạnh đang cùng Lý phu nhân trò chuyện, lông mày nhíu lại, sắc mặt u ám hơn Thanh Lưu mấy lần.

Ta nhận ra hắn chính là Long tướng quân, người Thanh Lưu dẫn ta đến chào khi vừa vào phủ, cũng chính là chủ nhân yến tiệc hôm nay. Hắn rong ruổi sa trường đánh đâu thắng đó, không hiểu chuyện gì lại có thể khiến đại tướng quân đau đầu đến vậy.

Thì ra Phùng đoàn trưởng, kép chính của vở “Phượng hoàng phi ly” sẽ diễn hôm nay, người có khả năng khuynh đảo vô số quan to cùng quý nhân, khi thay y phục ở hậu trường không hiểu bất cẩn thế nào mà lại bị sái chân.

“Hoàng thượng hôm nay cũng là do vở “Phượng hoàng phi ly” của Phùng đoàn trưởng mà tới.”

Long tướng quân sắc mặc âm trầm, câu sau không cần nói người nghe cũng hiểu.

Hắn quyền cao chức trọng, dĩ nhiên trước mặt nhiều người đi theo xu nịnh, nhưng sau lưng bọn tiểu nhân đố kỵ cũng không ít. Tất thảy đều giương mắt hổ nhìn chằm chằm, chờ hắn gặp nguy.

Dù chỉ là sơ xuất nhỏ như hạt đậu, bị kẻ khác dụng tâm nói xấu, cũng có thể đẩy hắn đến chỗ chết.

Lý phu nhân rốt cuộc cũng là người nhà, thiếu kiên nhẫn, hoảng sợ nắm lấy tay áo của Thanh Lưu: “Làm thế nào cho phải đây? Ngươi mau nghĩ cách, cứu nguy cho đại ca đi!”

Cứu nguy thế nào đây?Chẳng lẽ muốn Thanh Lưu tô son điểm phấn, lên đài xướng “Phượng hoàng phi ly” sao?

Ta không nhịn được, bật cười châm biếm. Ba người họ tức khắc yên lặng, quay đầu lại nhìn.

Trong lòng bỗng nhiên yên bình thanh thản lạ thường, ta hướng về Long tướng quân, cười nói:

“Để ta diễn thay Phùng đoàn trưởng.”

“Ngươi?!”

Long tướng quân và Lý phu nhân hai huynh muội đồng thanh kêu lên đầy kinh ngạc. Thanh Lưu nghiêm nét mặt lại: “Liên Sơ, đừng nói lung tung.”

A, tuy hắn đối đãi với ta như đệ đệ, nhưng vẫn luôn giấu giếm thân phận con hát trước đây của ta.

Nhưng lần này, ta không để mặc hắn an bài mọi sự được. Ta mìm cười, trước mặt ba người khom lưng, phất hai tay áo: “Dung mạo này không sánh nổi với Phùng đoàn trưởng hay sao? Ta trước đây từng là đào kép, “Phượng hoàng phi ly” chính là vở ruột của ta.”

Không để ý đến gương mặt kinh ngạc của Lý phu nhân, ta phất tay áo, đi vào hậu trường. Xoay người lại thoáng nhìn, ta thấy Thanh Lưu run lên.

Hắn nhất định giận ta đi quá giới hạn.Nhưng ta chỉ là không muốn Phụ hoàng đang khi cao hứng đến nhưng lại phải cụt hứng mà về.

Nếu sau này không còn gặp lại, vở diễn này, coi như là ta báo đáp ân sinh thành của Phụ hoàng.

Ta vội vã tô son điểm phấn, đang còn cố tìm lại trong trí nhớ những lời thoại xướng thì trên đài, tiếng trống đã dập dìu vang lên.

Các quan gia dưới đài quả là nhãn quan tinh tường, chớp mắt đã nhận ra ta không phải đào chính, lập tức bốn phía nổi lên tiếng xầm xì.Nhưng khi ta xoay người giả tiếng nữ nhân tựa vàng đá xuyên thấu trời xanh, thắt lưng bay trong gió, cả khán đài đều lặng yên.Ngay chính Hoàng thượng khuôn mặt cũng dịu lại.

May là khả năng hí xướng của ta vẫn chưa mai một hết.

Vai tiểu sinh cùng diễn cũng thả lỏng, hòa vào vở diễn. Diễn đến đoạn người chồng do ghen tuông vô cớ mà đem vợ ra tra hỏi, hắn mặt mày hung ác độc địa, rất sinh động.

Mắt ta lại luôn len lén hướng về đám đông bên dưới.Bỗng thấy Thanh Lưu đứng cạnh phu nhân, mặt tái đi vì giận chăm chú nhìn ta, lòng ta hoảng hốt, vội vàng dời mắt đi, nhưng rốt cuộc vẫn hướng về phía Hoàng thượng.

Dung nhan hắn vẫn uy nghiêm hệt như trong trí nhớ của ta, ngồi thẳng như tùng, khí thế như nhạc.Ánh mắt cũng vẫn minh duệ như trước, nhưng lại hàm ý tán thưởng, hiển nhiên hài lòng với một con hát vô danh như ta.

Ta hai mắt mù sương, nhớ lại khi còn bé, học viết được chữ “Sở”, Phụ hoàng cũng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ôm lấy ta, hôn lên đôi má bầu bĩnh trắng nõn của ta, cười to.

Râu của Phụ hoàng đâm ta đau, ta khóc òa lên, hắn liền quỳ xuống, làm ngựa cho ta cưỡi. Ta liền nín khóc mỉm cười…

Ta như ngây dại nhìn dưới đài, bỗng nghe tiểu sinh bên tai gầm lên giận dữ: “Ta phải đánh ngươi, đồ tiện nhân!” Chưởng phong cũng theo lời nói vù vù tiến đến, ta giật mình nhớ ra mình vẫn đang diễn tuồng, vội vàng xoay lưng, nhưng vẫn chậm mất.

Theo kịch bản chỉ là một cái tát hụt, nhưng ta tránh không kịp, kết quả lãnh trọn cái tát, lảo đảo lui lại vài bước.

Mắt ta hoa lên, trời đất như bị đảo ngược.Đám đông kêu lên sợ hãi khiến ta nhận ra mình đang ngã khỏi đài.

“Liên Sơ!” Tiếng kêu đầy lo lắng của Thanh Lưu nổi bật lên trên những thanh âm khác, nhưng đôi tay đỡ lấy ta lại không phải của hắn.

Chính là Phụ hoàng Hạ Lan Ỷ Thiên, nhìn xuống ta: “Cẩn thận chứ.”

Ta đầu óc trống rỗng, chỉ chăm chăm nhìn vào cánh tay hắn. Ánh mắt xuyên qua nách long bào, rơi vào hai vợ chồng Thanh Lưu đứng phía sau.

Khi đang ngã xuống, ta từ khóe mắt thấy Thanh Lưu vừa kêu lên vừa tiến về phía trước, nhưng Lý phu nhân đưa bàn taython dài nắm lấy tay hắn, nhìn hắn khẽ lắc đầu. Thanh Lưu vì vậy mà dừng lại.

“…A, a…” Ta che miệng muốn cười, nhưng lại phát ra hai tiếng khóc khàn khàn. Ta nhắm mắt lại, mặc kệ hết thảy, ngất đi.