Trường Đình lòng đầy phẫn nộ và không đành lòng, việc này bất công như vậy nhưng lại như lẽ thường tình đến thế, đáng tiếc thay thân phận nàng thấp kém, nếu tiếp tục tranh luận chỉ làm tăng thêm cơn giận của Triệu Quyền, tổn hại người khác lẫn chính mình mà thôi!
Trường Đình thở dài trong lòng, dù sao nàng cũng không muốn người khác bị trừng phạt vì mình, từ từ cúi đầu, chắp tay nhắm mắt, giọng trầm thấp bẩm báo với Triệu Quyền: “Xin Vương gia hãy nén giận! Trường Đình xuất thân từ núi rừng chưa được giáo hóa, vừa rồi có lời lẽ thất lễ làm Vương gia tức giận, xin Vương gia trách phạt!”
Triệu Quyền nhìn Trường Đình cúi đầu, giọng nhẹ nhàng nói: “Cô nương nói quá lời rồi, cô nương từng cứu mạng ta, nghĩa cữ cao cả, bổn vương sao có thể là lấy oán báo đáp ân nghĩa được, kẻ không biết không tội, bổn vương sẽ không trách cô nương.”
Trường Đình cúi đầu bẩm: “Cảm tạ Vương gia rộng lượng, chỉ là tại hạ có một yêu cầu quá đáng, xin Vương gia thông cảm cho.”
Triệu Quyền cười lạnh, nói: “Cô nương cứ nói đi!”
Trường Đình nói: “Tại hạ vừa nghĩ lại, việc Vương gia trừng phạt nha hoàn trong phủ quả thật có lý, tại hạ có lời lẽ thất lễ, tự ý suy đoán thật sự đã thất lễ đến cực điểm, Vương gia rộng lượng không trách tại hạ khiến Trường Đình cảm thấy xấu hổ.
Chỉ là những nha hoàn này đều vì tại hạ mà chịu tội, sư phụ thường nói mệnh cách tại hạ quá nhẹ, nếu lỗi lầm của tại hạ liên lụy đến người khác, cuối cùng nghiệp chướng vẫn sẽ trả lại trên người tại hạ, tại hạ nhớ lời sư phụ không dám liên lụy đến người khác, mong Vương gia thương xót đừng vì lỗi của tại hạ mà liên lụy đến người khác.”
Triệu Quyền nhìn Trường Đình cúi đầu, chỉ nghe nàng nhận lỗi với giọng nặng nề, cơn giận trong lòng dần tiêu tan.
"Mệnh cách quá nhẹ" - Lời này mà nàng cũng thực sự nghĩ ra được!
Triệu Quyền khẽ mỉm cười, giọng điệu thong thả nói: “Thay người chịu tội? Cô nương đã cứu mạng ta, làm sao ta có thể xử phạt cô nương được? Điều đó thực là không ổn chút nào.”
Trường Đình nén giận trong lòng, trầm giọng hỏi: “Trường Đình nguyện lấy cách khác thay thế trượng phạt, không để Vương gia khó xử.”
Triệu Quyền cười khẽ, giọng nói hạ thấp: “Không biết cô nương muốn dùng cách nào để thay thế? Làm nô làm tì thì thôi, trong phủ của ta đã có đầy nô bộc, cơ thϊếp cũng nhiều…”
Nói rồi hắn cúi người về phía Trường Đình, giọng nói nhỏ nhẹ: “Cũng chẳng thiếu những kẻ dâng hiến thân mình…”
Trường Đình nghe hắn nói với giọng bỡn cợt nhưng lại dùng những lời lẽ đầy cám dỗ, không khỏi lui lại chắp tay thưa: “Trường Đình thân hèn mọn chưa qua giáo hóa, lại không có tài năng gì khác, chỉ có chút võ nghệ quèn, ta sẽ bảo vệ Vương gia an toàn trong một năm, nhất quyết không thất hứa!” Giọng nói mạnh mẽ kiên định.
Triệu Quyền không nhịn được mà cười thành tiếng, Trường Đình bối rối ngẩng lên nhìn hắn, Triệu Quyền phong thái ung dung, thư thái đứng đó, dưới ánh nắng ấm mùa thu càng tôn thêm vẻ phóng khoáng của hắn.
Vốn dĩ diện mạo của hắn đã cực kỳ tuấn tú, khi cười lên, đôi mắt và chân mày như tranh vẽ, tựa như núi xa phủ sương khói, nước thu đầy tình ý, Trường Đình thầm nghĩ, con người này thật sự chỉ có một túi da đẹp mà thôi!
Trường Đình cúi thấp mắt không muốn để lộ tâm tư.
Triệu Quyền tiến đến gần Trường Đình, nhàn nhạt hỏi rằng: “Cớ sao cô nương lại nghĩ rằng trong vương phủ của ta lại thiếu hộ vệ chứ ? Thân thủ của cô nương tuy rằng xuất chúng nhưng nắm đấm dù mạnh cũng khó địch lại bốn bề gặp địch. Bổn vương đã điều động tinh anh của Thần Cơ Doanh để bảo vệ vương phủ, e rằng không cần nhờ đến cô nương đâu!”
Trường Đình thoáng lặng im, đưa mắt nhìn quanh rồi nhíu mày đáp lại rằng: “Tự nhiên vương phủ ắt không thiếu hộ vệ, nhưng đôi khi vẫn có lúc bọn họ không thể để ý đến hết thảy. Nếu có thích khách, Trường Đình không tài cán gì, chỉ nguyện dốc cả mạng mình để bảo vệ vương gia chu toàn!”
Triệu Quyền lại mỉm cười, nói: “Những kẻ muốn vì bổn vương mà bán mạng nhiều không kể xiết, cũng chẳng gì hơn ngoài bốn chữ công danh lợi lộc, cô nương có chút khác biệt, vì cầu tình cho người khác mà nguyện hy sinh tính mạng của mình, thật là hiếm thấy...”
Nhìn kỹ Trường Đình một lúc, thấy thần sắc của nàng tuy bình thản nhưng ẩn hiện nét không cam lòng, Triệu Quyền không muốn ép nàng thêm nữa liền tiếp tục nói: “Cô nương đã mở lời, bổn vương cũng không chối từ nữa, theo ý cô nương, ta sẽ miễn cho mấy nha hoàn này khỏi bị trách phạt!”
Hồng Đường và mấy người kia đã sợ hãi đến nỗi nằm rạp xuống đất không dám động đậy, có người trước đây đã từng ở trong Vãn Nguyệt Lâu may mắn không bị liên lụy trong vụ ám sát Triệu Quyền, được ở lại đến hôm nay đã thầm đội ơn trời Phật rồi.
Nào ngờ hôm nay lại vì Trường Đình mà bị Triệu Quyền trách phạt, vốn không dám cãi lời, ai ngờ Trường Đình lại vì chuyện này mà tranh cãi với Triệu Quyền khiến Triệu Quyền nổi giận.
Trong Tấn Vương phủ, ai mà chẳng biết Triệu Quyền quản lý nghiêm khắc, mấy nha hoàn thị vệ bị bắt đi trước đây nào còn đường sống, các nàng bị dọa đến run rẩy không ngừng, không dám thở mạnh.
Không ngờ tình thế lại chuyển biến bất ngờ, Trường Đình cầu xin chịu tội thay, Tấn Vương lại thực sự đồng ý, ngày thường hễ có nô bộc của cơ thϊếp nào phạm lỗi trong phủ, Triệu Quyền luôn nghiêm khắc trừng trị không nể mặt ai, dù người đó có được sủng ái đến đâu cũng không ngoại lệ, vậy mà hôm nay lại phá lệ.
Trường Đình ngẩng lên nhìn Triệu Quyền, không ngờ hắn lại đồng ý thật, biểu tình nàng có phần thả lỏng, liền cung kính hành lễ, nói: “Tạ ơn Vương gia đã cảm thông!”
Hồng Đường và những người khác vui mừng không kể xiết, vội vàng dập đầu hành lễ tạ ơn, sau đó họ quay sang Trường Đình thành tâm hành lễ, nói rằng: “Tạ ơn cô nương đã rộng lượng nghĩa hiệp!” Trường Đình nâng họ dậy, áy náy nói: “Chuyện này ta nào dám nhận, vốn là do ta mà ra mới liên lụy các ngươi bị phạt, làm sao ta yên lòng cho được.”
Hồng Đường nắm lấy tay Trường Đình, kinh ngạc nói: “Sao tay cô nương lại lạnh thế này, chắc hẳn lúc nãy rơi xuống nước đã bị nhiễm lạnh rồi, cô nương mặc y phục ướt cả người nên thay ngay đi. Nếu thật sự bị phong hàn xâm nhập thì không phải chuyện đùa đâu.” Nói xong, nàng ấy liếc nhìn Triệu Quyền.
Triệu Quyền khẽ gật đầu một cái, Hồng Đường hiểu ý ngay, vội vàng dìu Trường Đình đi vào khoang thuyền.
Trường Đình từ nhỏ đã quen với nước, nước ở Kiếm Hồ trên núi Thiên Mịch quanh năm lạnh lẽo, khi luyện công cần thiết nàng thường mượn khí lạnh đó để trợ công, cho nên công pháp nàng luyện không sợ lạnh, nhưng thấy Hồng Đường lo lắng, nàng không muốn vì mình mà khiến người khác bận lòng bèn để Hồng Đường dìu nàng vào trong khoang thuyền.
Hồng Đường vừa đi vừa sai bảo mấy nha hoàn đi cùng chuẩn bị nước nóng để Trường Đình tắm gội, sửa soạn y phục để thay đổi, còn cả viên thuốc đã chuẩn bị sẵn khi xuất hành cũng bảo người đi lấy nước nóng hòa tan ra cho Trường Đình uống, mấy nha hoàn liền tất bật làm theo.
Trường Đình im lặng không nói gì, tuy không muốn gây phiền hà cho người khác nhưng thấy các nha hoàn ai nấy đều nghiêm túc và cẩn trọng, nếu cứ tùy ý làm theo ý mình, e rằng sẽ khiến các nha hoàn khó xử, nên đành để mặc họ chăm sóc.
Hồng Đường vẫn cảm thấy mọi thứ có phần đơn giản, trong miệng đầy áy náy mà nói: “Thật khiến cô nương phải chịu ấm ức rồi, trên thuyền không thể so với trong phủ, mọi sự đều phải tạm bợ giản lược, cô nương hãy tắm gội sơ qua để xua tan hàn khí trên người, nô tỳ đã sai người chuẩn bị sẵn canh gừng và thuốc để xua hàn cho cô nương, chỉ mong cô nương tạm chấp nhận một chút, đợi khi trở về phủ sẽ mời thái y đến cẩn thận khám qua một lượt cho cô nương, để vương gia yên tâm.”
Trường Đình nhíu mày, trong lòng có phần không vui, nàng vốn không muốn dây dưa với Triệu Quyền nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Bọn nha hoàn rất nhanh đã chuẩn bị xong nước nóng, đang định tiến lên giúp Trường Đình thay y phục thì Trường Đình lên tiếng: “Ta tự làm được, các ngươi lui xuống trước đi, ta không quen có người ở bên khi tắm gội.”
Mấy nha hoàn nhìn nhau khó xử, Hồng Đường hiểu rõ tính cách của Trường Đình đôi chút bèn tiến lại hành lễ rồi dẫn các nha hoàn khác lui ra ngoài.
Trường Đình từ từ cởi bỏ y phục ướt sũng bước vào thùng tắm, rồi chìm xuống trong làn nước ấm.
Triệu Quyền là người kiêu ngạo, chẳng để ai vào mắt, làm hộ vệ cho hắn dĩ nhiên chẳng có gì đáng sợ, chỉ là không biết liệu có thể nhân cơ hội này mà theo sát bên hắn để tìm ra tung tích của sư huynh hay không, nhưng Triệu Quyền tinh tường như vậy, e rằng cũng không dễ dàng...
Hẹn ước một năm, nàng chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, nghĩ đến mà lòng dạ càng thêm phiền muộn, dứt khoát chìm đầu vào nước để cho tất cả lắng xuống…
Trường Đình chợt ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, thở ra một hơi dài, tự nhủ: “Thôi vậy! Cứ đi từng bước một, chưa chắc đã là điều xấu, biết đâu một ngày nào đó lại có thể dò la được tin tức của sư huynh thì sao, sao phải tự làm khó mình như thế?” Nghĩ vậy, lòng nàng liền nhẹ nhõm đôi phần, bắt đầu thấy thích thú với việc tắm gội trong làn nước ấm này.
Nàng vốn chẳng phải là người hay lo âu, mà sư phụ nàng lại càng là kẻ sống phóng khoáng không ràng buộc, hôm nay có rượu hôm nay say không hề bận tâm đến bất kỳ nỗi phiền muộn nào.
Chính vì thế mà Trường Đình cũng được dạy dỗ nên tản mạn, tự tại, xem ra cũng có cái lợi là chẳng bao giờ lo lắng quá nhiều, không biết đó là tốt hay xấu nữa.
Bên ngoài, các nha hoàn có chút lo lắng, thì thầm hỏi han nhau, Trường Đình nghe rõ, không muốn để họ phải bận tâm nên nàng nhanh chóng gội qua mái tóc đang nổi trên mặt nước, qua loa rửa sạch cơ thể rồi đứng dậy dùng khăn lau khô người, thay vào y phục đã được các nha hoàn chuẩn bị sẵn, vắt khô tóc bằng khăn rồi bước tới mở cửa phòng.
Bên ngoài, Hồng Đường cùng các nha hoàn đều đang yên lặng chờ đợi, thấy nàng mở cửa bước ra, mái tóc đen như quạ của nàng vẫn còn thoang thoảng hơi nước nhưng thần sắc đã có phần thư thái, vội vàng cúi mình hỏi: “Cô nương, để nô tỳ giúp cô nương lau khô tóc nhé, gió trên sông rất mạnh, trở về e rằng cô nương sẽ bị đau đầu mất.”
Trường Đình khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Cũng được, làm phiền ngươi rồi.”
Hồng Đường khách khí đáp lại: “Cô nương quá lời rồi, chăm sóc cô nương là bổn phận của nô tỳ.”
Nói rồi, nàng ấy dịu dàng dìu Trường Đình trở vào phòng, đồng thời bảo các nha hoàn khác cẩn thận lau khô tóc cho Trường Đình, giặt giũ y phục đã thay ra, dọn dẹp phòng ốc, mọi việc đâu vào đấy.
Hồng Đường còn mang đến túi hương ngọc bội và các món trang sức để Trường Đình đeo vào, tóc của Trường Đình vốn dày và đen nhánh, một chốc lát cũng khó mà khô được hết, Hồng Đường bèn lấy từ hộp trang điểm ra một chiếc trâm ngọc thanh tú, dùng dải lụa buộc nhẹ mái tóc của Trường Đình lên, cài trâm ngọc vào trông rất thanh nhã và tươi tắn.
Trường Đình ngắm nhìn hình bóng mình trong gương, thật chẳng giống với bộ dạng thô kệch thường ngày của nàng chút nào.
Từ trước đến giờ, nàng vốn không có tài năng gì trong việc trang điểm, sư phụ của nàng cũng là một kẻ thô lỗ, ngay cả việc tết tóc đơn giản cũng không làm được.
Mỗi ngày chỉ lo dạy nàng luyện kiếm và tu nội công, hơn nữa, sư môn lại nằm sâu trong núi, quanh đi quẩn lại chẳng có ai, nàng cứ để mặc mái tóc rối bù tung tăng chạy khắp núi, chưa bao giờ nghĩ đó là điều không ổn.
Về sau khi sư thúc trở lại núi, thấy nàng thân là nữ nhi nhưng không mang dáng vẻ con nhà khuê các, sư thúc mới mấy lần giúp nàng chải tóc, chỉnh y phục.
Lúc đầu, Trường Đình cũng chỉ vì mới lạ mà thử vài lần, nhưng rồi hứng thú qua đi, nàng lại trở về với lối sống giản đơn như trước, khoác áo vải thô, tóc tai rối bời giống hệt sư phụ mà chạy khắp núi đồi.
Mãi cho đến khi sư huynh đến núi, vì sư huynh xuất thân từ gia tộc quyền quý nên nàng cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng, dần dần thay đổi chút ít.
Về sau, nàng thường xuyên theo sư phụ xuống núi du ngoạn, nhìn thấy không ít cảnh phồn hoa chốn nhân gian, từ đó cũng bắt đầu có phong thái của một cô nương.
Hồng Đường sau khi giúp Trường Đình chỉnh trang xong bèn đứng hầu bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Cô nương, canh gừng đã chuẩn bị xong, xin mời cô nương uống để trừ hàn khí."
Nói xong liền ra hiệu cho người mang tới một bát canh gừng, Trường Đình không chối từ cầm bát uống cạn, mỉm cười nhìn Hồng Đường, tâm trạng lúc này đang khá tốt, nàng đứng dậy bước ra ngoài, Hồng Đường vội sai người mang theo áo choàng và bước theo sau nàng.
Trường Đình bước lên mạn thuyền, trời thu vẫn đẹp, nắng chiếu lên da khiến người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu, nàng đưa mắt nhìn về phía dòng sông, trên mặt nước có nhiều thuyền bè qua lại, thuyền có chiếc tinh xảo nhỏ nhắn, có chiếc lại cao lớn tráng lệ.
Trên thuyền không thiếu những cảnh xiêm áo phất phơ, các cô nương xinh đẹp vui cười nô nức, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Lại có những vị công tử phong lưu dắt theo mỹ cơ cùng du ngoạn, tiếng đàn hát ngân nga vang vọng, tiếng nhạc du dương, phản chiếu xuống dòng sông trong vắt tạo nên một cảnh tượng rất nên thơ, đôi khi có thuyền lướt qua nhau, người trên hai thuyền đến gần liền hành lễ chào hỏi nhau, cảnh sắc vô cùng thanh nhã.
Hai bên bờ sông, những rừng phong đỏ rực và vàng óng trải dài, vào mùa này sắc lá in bóng xuống dòng nước trong xanh, khung cảnh thực sự đẹp đến mê lòng người.
Trường Đình hứng khởi trong lòng, thỏa sức tận hưởng niềm vui du ngoạn trên hồ, nhưng chỉ một lát sau, nàng bỗng cảm thấy phía sau có điều khác lạ, tuy lòng không muốn nhưng nàng vẫn quay lại hành lễ, nói: "Vương gia."