Trúc Lạp Hành: "Làm mấy bài này, áp dụng công thức bên trên, thử suy ngược, vẽ sơ đồ. Bài nào cũng phải vẽ, đừng sợ tốn giấy nháp."
Bây giờ đã có hướng dẫn cụ thể, đề bài đã được chọn lọc, Lâm Giản Tri cảm thấy tinh thần mình tốt lên rất nhiều.
Quá trình làm bài thực sự rất thần kỳ.
Càng suy nghĩ và suy luận, cô càng cảm thấy thoải mái và tập trung hơn, dần dần quên mất mình đang ở trong phòng Trúc Lạp Hành, chỉ chú tâm vào những câu hỏi trước mặt.
Trúc Lạp Hành liếc nhìn cô, thấy cô vẫn làm sai hai câu.
Đêm khuya.
Lâm Giản Tri thở dài một hơi, đặt bút xuống.
Bên cạnh, Trúc Lạp Hành đang sửa bài cho cô, chỉ ra lỗi sai và nguyên nhân sai.
Lâm Giản Tri nghe rất chăm chú, có cảm giác như chợt bừng tỉnh.
Cô nhận ra, cách cô tiếp cận môn Toán trước đây hoàn toàn sai lầm.
Ngay từ điểm xuất phát đã sai, nên dù cố gắng đến đâu cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Nhào đầu vào làm toán mà không có hướng đi cụ thể, chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Còn cách suy luận ngược mà Trúc Lạp Hành dạy cô thì hoàn toàn khác.
Từ góc nhìn bao quát hơn, tư duy được mở rộng, rất nhiều vấn đề trở nên đơn giản.
Nhìn hai câu mình làm sai, Lâm Giản Tri bỗng thấy buồn bã.
Cô đúng là ngốc quá mà!
Tư duy suy luận ngược này vẫn chưa quen được.
Nhưng Trúc Lạp Hành lại có suy nghĩ khác: "Mới ngày đầu mà tiến bộ thế này là rất tốt."
Câu nói ấy lập tức khiến cô lấy lại tự tin.
Thứ mà ngay cả giáo viên cũng bó tay với cô, nhưng đến tay Trúc Lạp Hành lại được giải quyết một cách dễ dàng.
Trong lòng cô lại càng thêm ngưỡng mộ anh.
Trúc Lạp Hành bắt đầu thu dọn bàn học: "Được rồi, gần 12 giờ rồi, hôm nay dừng tại đây, mai gặp lại vào giờ cũ."
Gì cơ? Đã gần 12 giờ?!
Lâm Giản Tri vội vàng đứng lên: "Làm phiền anh rồi, lại còn tốn cả buổi tối của anh nữa."
Trúc Lạp Hành nhìn cô, ánh mắt dừng trên gương mặt cô một chút: "Đây không phải là tốn thời gian."
Thình thịch!
Thình thịch thình thịch!
Tim Lâm Giản Tri đập loạn xạ!
Câu này… là có ý gì?!
Trúc Lạp Hành: "Học tập là chuyện quan trọng trong đời. Cả cuộc đời con người là quá trình trưởng thành, không ngừng tiếp thu tri thức."
"Ồ…" Lâm Giản Tri liên tục gật đầu.
Rời khỏi nhà Trúc Lạp Hành, Lâm Giản Tri vẫn chưa hoàn hồn.
Cô ở nhà anh đến tận 12 giờ đêm?!
Chuyện này quá không thực tế rồi!
Đúng rồi, WeChat!
Cô nhìn cánh cửa đã đóng chặt, trong lòng có chút hụt hẫng.
Cô nên hỏi Trúc Lạp Hành xin cách liên lạc như thế nào đây?
Không dám mở miệng…
Về đến nhà, cha mẹ đã ngủ.
Lâm Giản Tri bước vào phòng, thay quần áo ngủ rồi chui tọt vào chăn.
Hôm nay, cô đã được ở bên Trúc Lạp Hành rất lâu, rất lâu.
Cô muốn ghi lại khoảnh khắc này.
Nhưng Weibo…
Cô mở Weibo ra xem thử, các bình luận ầm ĩ hôm trước đã ngừng tăng lên, cũng không còn ai gửi tin nhắn hàng loạt.
Mọi thứ đã trở lại bình thường.
Chắc không còn ai để ý đến cô nữa đâu nhỉ?
Hơn nữa, cô cũng đã đổi tên tài khoản rồi mà!
Nhưng dù vậy, cô vẫn không dám nói gì tùy tiện trên Weibo.
Cô chỉ đơn giản đăng một bức ảnh chụp đề toán và cây bút, kèm theo một dòng chữ duy nhất.
[@Trúc Giản Chi Hằng: 10/5/2022]
Đây là một ngày quan trọng đối với cô.
Cô cẩn thận ghi lại, nhưng không dám quá lộ liễu.
Dưới tầng.
Trúc Lạp Hành vừa tắm xong, nằm trên giường, không hiểu sao lại mở Weibo, nhấn vào mục "theo dõi lặng lẽ".
Trong danh sách người được theo dõi bí mật, chỉ có một tài khoản duy nhất.
Nội dung trên Weibo của "Trúc Giản Chi Hằng"…
Ẩn ý đến không thể ẩn ý hơn.
Tấm ảnh không có ID kia, ẩn chứa những cảm xúc sâu kín nhất, không ai hay biết.