Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường

Chương 4

"Ninh Ninh? Cô sao vậy?"

Diệp Xảo đưa tay quơ quơ trước mặt cô.

Ôn Ninh phảng phất như mới lấy lại tinh thần, đưa tay nhẹ nhàng gõ xuống đầu của mình, "Ngại quá, mấy ngày trước không cẩn thận ngã một phát, bác sĩ nói khả năng não bị chấn động nên dễ mất tập trung."

Diệp Xảo nhìn thoáng qua đầu của cô, khóe miệng cong cong: "Không có việc gì, thấy cô đang ngẩn người, còn tưởng rằng cô không nỡ đi thủ đô."

Ôn Ninh đối với Diệp Xảo không có cảm tình gì.

Người bạn cùng phòng ghi cô vào trong sách tên là Diệp Xảo, Diệp Xảo trong sách cùng Diệp Xảo thực tế về bản chất là cùng một loại người.

Ôn Ninh không để ý, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Sau mấy tiếng, xe cuối cùng đã tới nhà ga thành phố.

Tiếp đó bọn họ còn phải ngồi xe lửa một ngày một đêm mới có thể đến thủ đô.

Ôn Ninh rời đi không lâu.

Cha dượng Lưu Quân liền phát hiện cô đã rời đi.

Nhìn qua trong phòng bệnh giường chiếu trống rỗng, Lưu Quân tức đến mức đạp vào chân giường một cái, mẹ nó, quả nhiên không phải là con gái ruột của mình chính là nuôi không được, nuôi mười năm lại biến thành một kẻ vong ơn bội nghĩa!

Không phải chỉ là để cô gả cho con của ông ta thôi sao, mấy chục mấy năm trước, anh em họ còn có thể kết hôn cơ mà, anh em kế làm sao lại không thể gả cho nhau? Đều là người một nhà, nội bộ thương lượng, sính lễ đồ cưới đều bớt đi, phù hợp biết bao!

Lưu Quân không cam tâm, từ phòng bệnh quay người đi ra, chất vấn bác sĩ trực ban bên ngoài: "Không phải dặn ông dùng nhiều thuốc để nó ngủ như chết sao, làm sao còn để nó chạy?"

Bác sĩ nhún vai hóp ngực, nơm nớp lo sợ Lưu Quân: "Tôi, tôi chỉ là đi công xã ăn một bữa cơm thôi, ai biết trở về liền không thấy bóng dáng nó đâu. Nếu không, ông hỏi người kia xem thử."

Bác sĩ ngoắc ngoắc đầu về phía một gian phòng bệnh khác.

Trạm y tế tổng cộng chỉ có hai gian phòng bệnh, bức tường ngăn ở giữa mỏng như tờ giấy, một bên có động tĩnh, một bên khác khẳng định nghe được rõ ràng.

Lưu Quân nhìn về phía phương hướng mà bác sĩ ra hiệu, gần đây có một quân nhân vào ở bên đó, quân hàm còn không nhỏ, bởi vì lãnh đạo cố ý gửi điện báo tới, bảo tất cả cán bộ trong thôn sẵn sàng chờ lệnh, đối phương có bất kỳ yêu cầu đều phải đáp ứng.

Lưu Quân vỗ vỗ mặt mình, vẻ mặt hung hăng trong nháy mắt chuyển thành cung kính, đi qua cách rèm vải, ở ngay cửa nói với người bên trong: "Đồng chí, tôi có thể hỏi thăm anh một chuyện được không?"

Mấy giây sau, giọng nói lạnh lùng của Lục Tiến Dương mới vang lên: "Ông và cô ta có quan hệ thế nào?"

Lưu Quân không nghĩ tới đối phương lập tức đoán được ông ta muốn hỏi điều gì, tròng mắt xoay vòng vòng, nói:

"Để ngài chê cười, con bé kia tên là Ôn Ninh, hẹn hò với con trai tôi đã nhiều năm rồi, sắp đi đăng kí kết hôn, cũng không biết trèo được cành cây cao nhà ai mà bỗng nhiên lại muốn hủy hôn. Con trai tôi ở nhà đòi chết đòi sống không phải cô ta không cưới, tôi đây cũng chỉ có thể tìm con bé kia, thương lượng chuyện lễ hỏi với nó."

Lục Tiến Dương ngồi ngay ngắn ở đầu giường, bờ môi không dày không mỏng cong lên một chút đường cong.

Quả nhiên, người phụ nữ kia vừa nịnh hót vừa thực dụng.

Đã leo lên được nhà họ Lục bọn họ, làm sao có thể còn để ý đối tượng ở thôn Tiền Phong chứ?