Mặc Trạch Vũ cười bất lực:
“Tiểu Cửu không còn cách nào ở lại trong cung sao?”
Hứa Phong Đình bước đến gần thái tử, thấp giọng nhắc nhở:
“Điện hạ nên biết, bệ hạ đa nghi. Nếu đã biết dự đoán về tai họa nam tinh, thì dù nói thế nào cũng chỉ là uổng công. Chi bằng ra tay trước, khiến lời tiên đoán ấy trở nên vô căn cứ.”
Hứa Phong Đình hiểu rõ, thái tử mời hắn vào cung là mong hắn có thể nói vài lời giúp Cửu hoàng tử.
Nhưng như vậy chỉ trị được phần ngọn, không trị được phần gốc.
Dựa theo tính cách đa nghi của hoàng đế Hạ, dù có khuyên thế nào, ông cũng không thể yên tâm để Cửu hoàng tử ở lại trong cung.
Hứa Phong Đình chậm rãi bổ sung:
“Mà cách tốt nhất để phá bỏ lời tiên đoán, chính là khiến nó không thể trở thành sự thật. Điện hạ còn nhớ tiền đề của lời tiên đoán là gì không?”
“Nam tinh ở trung tâm…”
Mặc Trạch Vũ vừa nói, bỗng nhiên bừng tỉnh:
“Ta hiểu rồi. Trung tâm là chỉ Tử Vi, tượng trưng cho hoàng cung ở nhân gian. Vậy nên chỉ cần đưa Cửu hoàng tử rời khỏi hoàng cung trước khi lũ lụt xảy ra, thì tiên đoán về tai họa nam tinh sẽ chưa kịp ứng nghiệm mà tự sụp đổ.”
Hứa Phong Đình khẽ cười gật đầu, thầm nghĩ không hổ là người làm thái tử, phản ứng rất nhanh.
Mặc dù biết rõ đây là kết cục tốt nhất, nhưng Mặc Trạch Vũ vẫn thở dài, dường như vẫn còn lo lắng:
“Tử Minh làm rất tốt, chỉ là tuổi Tiểu Cửu còn nhỏ, ta lo rằng… Nó ở bên ngoài một thân một mình, e là sẽ bị ức hϊếp.”
Thấy thái tử quan tâm Cửu hoàng tử như vậy, Hứa Phong Đình có chút bất ngờ, không khỏi cảm thán:
“Điện hạ đối xử với Cửu hoàng tử thật tốt.”
Thế nhưng, nghe thấy lời này, thái tử chỉ khẽ lắc đầu:
“Cũng không phải là tốt bao nhiêu, chỉ là cố hết sức giúp đỡ mà thôi.”
Ánh mắt y thoáng xa xăm, giọng nói mang theo vài phần hoài niệm:
“Suy cho cùng, trong hoàng cung rộng lớn này, chỉ có một mình nó từng thật lòng gọi ta một tiếng ‘hoàng huynh’.”
Người đời vẫn nói tình thân trong hoàng thất là thứ bạc bẽo nhất, nhưng dường như vị thái tử trước mặt lại không như vậy.
Chỉ vì một tiếng “hoàng huynh” non nớt, mà y đã hao tâm tổn trí, tìm đủ mọi cách để giúp đệ đệ rửa sạch tiếng xấu.
Trong nhà thì nhân từ kính cẩn, với bên ngoài thì cư xử lễ độ, nếu kế vị, nhất định sẽ là một vị minh quân.
Tiếc là thế sự vô thường, thiếu niên thái tử lúc này không biết rằng, sau này sẽ phải đối mặt với một trận tranh giành hoàng vị tàn khốc đến nhường nào.