Cô gái tên Lăng Tuệ Tuế này, sức bộc phát cảm xúc thực sự quá mạnh mẽ.
Thời gian biểu diễn có hạn, Lăng Tuệ Tuế dần dần chuyển từ khóc nức nở sang sụt sịt. Trong quá trình này, Hướng Ngôn Sơ từ đầu đến cuối không có ý định quan tâm đến cô.
Có lẽ cô ấy có, nhưng việc muốn nói lại thôi tại chỗ đã được coi là tương tác hiệu quả.
Ngay cả "bạn trai" Trần Việt Ninh của cô, cũng biết bất chấp ánh mắt không tán thành của giáo viên chủ nhiệm và ba mình mà đến ôm cô, vỗ vỗ lưng cô, Hướng Ngôn Sơ thì lại không nhập vai, hoàn toàn không có giác ngộ của một "người mẹ".
Sau đó Lăng Tuệ Tuế không nói gì nữa, nhường không gian biểu diễn cho các đồng đội khác. Trong trường hợp giáo viên không bấm chuông, bọn họ có trách nhiệm đưa cốt truyện về hướng tích cực, tươi sáng và tràn đầy năng lượng.
Dù sao thì, những điểm nổi bật mà cô nên có đều đã có rồi, kết thúc chỉ cần gật đầu và ừ là được.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, hốc mắt của Lăng Tuệ Tuế vẫn còn đỏ, cổ họng cũng hơi đau.
Tổ 1 đang thêm thông tin liên lạc của nhau, còn không quên khen ngợi lẫn nhau. Hướng Ngôn Sơ thì gọi điện cho trợ lý, nói có thể đến đón cô ấy rồi.
... Ghê thật, khai giảng lâu như vậy rồi, cô ấy cũng chỉ mới đến trường có hai tiếng.
"Hướng Ngôn Sơ, cậu bận rộn đến vậy sao?"
Sau khi Triệu Tiết và Tiền Nghị rời đi, Lăng Tuệ Tuế không nhịn được mở miệng: "Vừa nãy hình như tâm trí của cậu không đặt ở trên sân khấu."
Bị chất vấn, Hướng Ngôn Sơ xấu hổ cúi đầu. Cô ấy không biết nên nói gì, chỉ có thể vừa cúi chào vừa nói xin lỗi, đây là cách phản ứng quen thuộc nhất của cô ấy.
Ngày thường Lăng Tuệ Tuế đối với ai cũng dịu dàng hòa nhã, giờ phút này lại khác thường, mặt mày lạnh tanh.
—— Hướng Ngôn Sơ sẽ không thật sự cho rằng, chỉ cần không ngừng cúi chào, nói vài câu xin lỗi, là có thể giải quyết mọi chuyện chứ?
Lăng Tuệ Tuế thẳng thắn nói: "Tớ không hiểu, nếu cậu không coi trọng việc học, không coi trọng Học viện Điện ảnh, vậy tại sao còn lãng phí thời gian đến học đại học?"
"Chẳng lẽ, chỉ là để cung cấp một chút tư liệu thỏa mãn hư vinh cho fan của cậu thôi sao?"
Hướng Ngôn Sơ không trả lời.
Hốc mắt cô ấy từ từ đỏ lên, trong lòng cũng dâng lên tủi thân và chua xót.
Lăng Tuệ Tuế không ăn thua chiêu này, cô thậm chí còn hỏi cô ấy: "Đến mức này mà cũng không khóc được sao?"
Câu nói này giống như một con dao sắc bén, đâm thẳng vào tim Hướng Ngôn Sơ.
Cô ấy muốn giải thích mình đã bao lâu không được nghỉ ngơi, gần đây mỗi ngày chỉ ngủ được ba bốn tiếng, đầu óc thường xuyên không hoạt động, hơn nữa lịch trình dày đặc như vậy khiến cô ấy rất mệt mỏi...