Sở Úc thấy động tác lùi lại của Nguyễn Tân Thư, im lặng vài giây, cuối cùng chỉ khẽ lấy từ tủ giày ra một đôi dép lê, nhẹ nhàng đặt trên sàn gỗ ngay lối vào.
"Mời vào."
Nguyễn Tân Thư nhìn vào đôi mắt không rõ đang nghĩ gì của Sở Úc, trong phút chốc không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể khẽ gật đầu rồi đi vào.
Dù sao cũng là công việc.
Cô tự nhủ.
---
Ở hành lang.
Sở Úc đi trước dẫn đường.
Nguyễn Tân Thư vẫn luôn giữ khoảng cách một sải tay với cô ấy, im lặng đi theo sau.
Người trước mặt đúng là Sở Úc, ánh mắt, bờ vai, ngay cả dáng vành tai đều quen thuộc như vậy.
Không, hình như tóc có hơi dài hơn một chút...
Cô ấy trông trưởng thành hơn, và cũng bí ẩn hơn.
Nguyễn Tân Thư thu lại ánh mắt.
Cô vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng Sở Úc đang ở trước mặt mình, dù cho Sở Úc rõ ràng đang đứng đó, nhưng người này đã biến mất khỏi cuộc đời cô từ rất lâu rồi, khiến cô dần chấp nhận việc sống mà không có cô ấy.
Sở Úc đưa cô đến căn phòng cuối hành lang, đẩy cửa ra.
Cô ấy nhìn Nguyễn Tân Thư ở phía sau, khẽ chỉ vào chiếc ghế sofa màu xám nhạt trong phòng: “Cô ngồi trước đi, tôi đi pha đồ uống."
Nguyễn Tân Thư đến lời cảm ơn cũng quên nói, chỉ nghẹn ngào thốt ra một tiếng "Ừ" rất miễn cưỡng.
Nguyễn Tân Thư nhìn Sở Úc đi ra ngoài, lại lặng lẽ quan sát xung quanh.
Đây có vẻ là phòng làm việc của Sở Úc.
Bên cạnh sofa có một chiếc đèn đứng bằng kim loại màu bạc, cả căn phòng được phủ hai tông màu trắng xám, sàn nhà cũng cùng màu xám với bên ngoài.
Thay vì nói căn phòng được trang trí theo phong cách tối giản, thì thà bảo nó quá đơn điệu thì hơn.
Đường đến sofa sẽ đi ngang qua một kệ sách treo tường.
Trên kệ sách đặt vài quyển sách, có vẻ thường xuyên được sử dụng nên không bị bám bụi.
Những cuốn sách trên kệ về cơ bản là một vài cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, và một vài cuốn sách về các vấn đề xã hội, có vài cuốn Nguyễn Tân Thư đã từng đọc, vài cuốn khác lại lạ lẫm đến mức nhìn tên cũng khó mà hình dung ra được nội dung.
Nguyễn Tân Thư lướt qua kệ sách một lượt, rồi đột nhiên dừng lại ở một tập tranh.
Ngón tay cô dừng ở cuốn tập tranh vài giây, đang do dự có nên rút ra xem một chút hay không, thì Sở Úc đã bưng khay và hai ly nước đến.
Cô ấy thấy Nguyễn Tân Thư không ngồi trên sofa, tay dừng ở tập tranh trên kệ sách, khẽ nói:
"Tôi thích bức vẽ ở trang mười lăm."
Nguyễn Tân Thư hơi khựng lại.
Nếu theo quy tắc nói chuyện bình thường, cô hẳn là nên lịch sự lật đến trang mà Sở Úc nói, xem qua bức vẽ đó, sau đó hỏi Sở Úc vì sao lại thích, có lẽ còn phải thêm một câu cảm ơn.
Nhưng trong tình huống hiện tại, Nguyễn Tân Thư cảm thấy nếu mình nói như vậy, sẽ rơi vào một cái bẫy nào đó mà không hiểu vì sao.
Thực ra, ngay lúc này, cô cũng đã cảm thấy mình rơi vào bẫy rồi.
Nguyễn Tân Thư nghĩ ngợi, cuối cùng rời mắt đi, lạnh nhạt "ừm" một tiếng, đẩy cuốn tập tranh về lại kệ.
Sở Úc cũng không nói thêm gì, tiếp tục lặng lẽ đặt thìa cà phê lên bàn.
Từ trước đến nay, Nguyễn Tân Thư luôn cảm thấy bất kể Sở Úc làm gì cũng đều toát lên vẻ thanh tao, như thể cô ấy sinh ra để làm điều đó vậy, luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu khi nhìn vào.
Giờ đây, cô phát hiện Sở Úc ngay cả việc bày thìa cà phê cũng ra dáng nhân viên phục vụ chuyên nghiệp.
"Cách."
Sở Úc đặt một chiếc ly cà phê màu đen và một chiếc màu trắng lên giữa bàn trà, không khó để nhận ra hai chiếc ly này là một đôi.
Nguyễn Tân Thư nhìn hai chiếc ly giống nhau, có chút thắc mắc liếc nhìn Sở Úc.
"Ly là mới mua."
Sở Úc đưa chiếc ly màu trắng đến trước mặt Nguyễn Tân Thư, đặc biệt ân cần nói: "Chưa có ai dùng qua."
Nguyễn Tân Thư nhận lấy ly, trong lòng thầm nghĩ lời giải thích của Sở Úc có chút thừa thãi.
Mình cũng không quan tâm có ai khác dùng qua hay chưa.
Sau khi nhận ly cà phê, nhấp một ngụm, cô cũng không nói gì, lịch sự đặt sang một bên.
"Không hợp khẩu vị sao?" Sở Úc rất nghiêm túc hỏi.
Nguyễn Tân Thư chần chừ một lát, rồi gật đầu: “Hơi ngọt."
Có vẻ như không đoán được câu trả lời này, hàng mi dài của cô ấy khẽ run, nhưng vẫn mỉm cười: “Đáng lẽ nên hỏi khẩu vị của cô trước."
Nguyễn Tân Thư không đáp lại, vì cô cảm thấy đáp thế nào cũng không ổn.
"Tôi đi pha ly khác, vẫn uống lạnh chứ?" Sở Úc cầm khay đứng lên lần nữa.
Nguyễn Tân Thư muốn nói không cần phiền phức như vậy, nhưng chưa kịp mở miệng, Sở Úc đã mang ly của cô đi, một lát sau, Sở Úc lại pha xong một ly cà phê đá khác, đưa đến trước mặt cô rồi mới ngồi xuống.
Sở Úc không hề động đến ly cà phê của mình, đôi mắt cô ấy lặng lẽ nhìn Nguyễn Tân Thư. Nguyễn Tân Thư dùng thìa khuấy nhẹ ly cà phê, cảm thấy mình giống như một con ruồi không đầu: “Cô--"
Đúng lúc đang cân nhắc lại những lời mình muốn nói, Sở Úc đột nhiên vươn tay về phía mặt Nguyễn Tân Thư.
Động tác của cô ấy không gây ra tiếng động, khi Nguyễn Tân Thư chú ý đến, bàn tay kia đã ở trước mặt cô.
Nguyễn Tân Thư không biết vì sao hơi giật mình, cô hít một hơi, gần như theo bản năng chặn tay Sở Úc lại.
Chỉ là vì phản ứng quá nhanh, trong khoảnh khắc quên mất trên tay vẫn đang cầm cà phê.
Cà phê lập tức đổ ra hơn nửa ly, một phần chảy xuống thảm, phần khác rơi lên áo sơ mi và khăn lụa của Sở Úc.
Chiếc áo sơ mi thoạt nhìn đã biết là đắt tiền của Sở Úc ngay lập tức bị cà phê đá làm ướt.
"Tôi--" Nguyễn Tân Thư vội vàng cầm lấy giấy ăn trên bàn đưa cho Sở Úc.
Sở Úc nhìn qua áo sơ mi của mình, không nhận lấy khăn giấy cũng không hề tức giận, chỉ là tiếp tục đưa tay lên mặt Nguyễn Tân Thư, nhẹ nhàng gỡ xuống một mẩu vụn nhỏ, đưa đến đặt trong lòng bàn tay Nguyễn Tân Thư.
"Dính trên mặt cô."
Tay cô ấy mát lạnh, mềm mại, khi chạm vào lòng bàn tay Nguyễn Tân Thư như mang theo hơi thở dễ chịu của ngày hè.
Nguyễn Tân Thư ngơ ngác nhận lấy mẩu vụn từ bàn tay hơi lạnh của cô ấy, có lẽ lúc ở phòng vẽ đã vô tình dính lên.
"..." Nguyễn Tân Thư trong lòng thấy rất có lỗi với Sở Úc, nhưng dù thế nào cũng không thốt ra được ba chữ kia.
Sở Úc rất bình tĩnh lắc đầu: “Không sao."
Sở Úc tháo khăn lụa trên cổ xuống, động tác mượt mà, như thể đang đứng trong phòng thay đồ, không hề do dự.
Nơi vốn được che bởi khăn lụa giờ đây không còn gì, cần cổ trắng ngần mịn màng trông vừa tinh tế lại vừa khêu gợi.
Sau khi cô ấy tháo khăn lụa xuống, Nguyễn Tân Thư lại ngửi thấy một mùi hương như hoa nở mùa hè.
Quen thuộc đến mức khiến người ta ảo giác như mọi thứ chưa hề thay đổi.
Trong đầu Nguyễn Tân Thư không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh tấm lưng trần trắng nõn của Sở Úc.
Sở Úc không nói gì, sau khi cởi khăn lụa, lại tiếp tục cởi cúc áo sơ mi, Nguyễn Tân Thư nhìn theo tay cô ấy, trong phút chốc cảm thấy ngụm cà phê vừa uống đã sặc lên cổ họng.
Cô đột nhiên ho dữ dội, che miệng, tay kia lau sạch cà phê.
"Cô làm gì vậy?"
"Thay quần áo, không thể cứ để thế này mà nói chuyện với cô được."