Tiểu Đàm hỏi: "Không biết cô nương xưng hô thế nào?"
"Gọi ta là Tiểu Bích là được." Cố Tiểu Bích lắc đầu vẫy tay, ra vẻ không dám nhận, khiến trâm cài trên đầu lắc lư phát ra tiếng động.
"Tiểu Bích cô nương, đây là Huyện nha, nơi ở của các di nương, tiểu thư và công tử. Phía trước là thư phòng của thiếu gia, thỉnh thoảng lão gia sẽ mời tiên sinh đến giảng bài. Các vị phu tử đều có tính cách riêng, mong cô nương thông cảm và giữ yên lặng."
Cố Tiểu Bích gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
Tiểu Đàm biết tâm ý của chủ tử mình, đương nhiên không muốn tỏ ra tốt với Cố Tiểu Bích. Nàng ta cố ý nói: "Tiểu viện trồng đầy hoa nghênh xuân, là nơi tiểu thư nhà chúng tôi thích nhất vào mùa xuân. Tiểu thư nhà chúng tôi từ nhỏ đã chăm học, cầm kỳ thư họa không nói là tinh thông, nhưng cũng đều biết một chút. Tiểu thư thích đến tiểu viện đánh đàn, cho nên đàn cũng đánh hay nhất, ngay cả những danh gia ở Thanh Châu cũng phải khen ngợi. Nghe nói hôm nay phải tiếp đón Giám sát đại nhân, tiểu thư đã đặc biệt chuẩn bị hai khúc, bọn nha hoàn chúng tôi không hiểu thưởng thức, nhưng đều thấy kinh diễm vô cùng."
Cố Tiểu Bích không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Tiểu Đàm, nàng có chút không được tự nhiên, gãi đầu phụ họa: "Vậy thì thật đáng tiếc, đáng lẽ nên nghe Triệu tiểu thư đánh đàn xong rồi mới rời tiệc."
Tiểu Đàm bị Cố Tiểu Bích làm cho nghẹn lời, nàng ta quay sang nhìn Cố Tiểu Bích, nhưng không nhìn ra suy nghĩ thực sự của nàng.
Tiểu Đàm đành thôi, giới thiệu cảnh sắc trong Huyện nha cho Cố Tiểu Bích.
Tiểu Đàm dẫn Cố Tiểu Bích đi ngắm hoa, đến một chiếc đình, nhìn ra xa, tiểu viện trồng đầy hoa nghênh xuân. Hoa vàng nở rộ, có thể thấy chủ nhân đã dày công vun trồng.
Hoa tuy đẹp, nhưng Cố Tiểu Bích không biết thưởng thức, phủ đệ của các quan lớn ở Kinh thành nàng đã cùng Cố Cẩn Ngôn đến không ít, lúc này ngoài nói một câu "đẹp" ra, cũng không nói được lời khen ngợi nào khác.
Tiểu Đàm bị vẻ thờ ơ của nàng làm cho tức tối, những lời tự khen không có cơ hội nói ra miệng.
Cố Tiểu Bích lại đang lo lắng một chuyện khác, cô hỏi: "Tiểu Đàm cô nương, cô có biết xe ngựa trong phủ đều đậu ở đâu không? Xe ngựa của chúng ta là xe mới, ta thấy cửa sổ của nó khác với trước đây, không biết xa phu có biết đóng cửa sổ lại không."
Cố Tiểu Bích hỏi với vẻ mặt chân thành, Tiểu Đàm lại nghe mà hoang mang, không hiểu gì cả.
Cả bọn họ, kể cả Cố Cẩn Ngôn, đều cho rằng Cố Tiểu Bích rời tiệc chỉ là cái cớ. Ai ngờ được, nàng thật sự lo lắng cho chiếc xe ngựa đó.
Cố Tiểu Bích vẻ mặt thản nhiên, bởi vì nàng là nha hoàn, nhiều năm nay quản lý chính là những việc vặt vãnh này, những chuyện quanh co của chủ nhân, nàng hoàn toàn không hiểu.
Tiểu Đàm thấy buồn cười, nhưng cũng cố gắng kìm nén nghi ngờ xuống. Nàng ta nói với Cố Tiểu Bích: "Nhưng mà, Giám sát đại nhân dặn cô đừng đi xa..."
"Thật sao? Xa lắm à?" Cố Tiểu Bích nghiêng đầu khó hiểu.
Nàng còn tưởng thiếu gia đồng ý cho nàng đi xem xe ngựa, xem hoa xong là có thể đi rồi chứ.
Thấy Tiểu Đàm chậm rãi gật đầu, Cố Tiểu Bích chỉ đành thở dài tiếc nuối.
Có lẽ Huyện nha rất lớn, xe ngựa thật sự đậu rất xa.
Tiểu Đàm thấy không khí ngại ngùng, định bảo Cố Tiểu Bích ngồi nghỉ, sai người mang trà bánh đến, chưa kịp mở miệng, người đi theo họ đã đến.
"Tiểu Bích? Thật là cô, lâu rồi không gặp!"
Giọng nói trêu chọc của nam nhân vang lên, Cố Cẩn Hành, con trai trưởng của Cố Thường Tuệ, tay phe phẩy chiếc quạt, xuất hiện với vẻ mặt lưu manh.
Tiểu Đàm thấy Cố Cẩn Hành liền biến sắc, Cố tam thiếu gia này là người khó hầu hạ.
Hắn ta là kẻ phóng đãng, háo sắc, ngay cả tiểu thư trong phủ cũng dám mơ tưởng. Tiểu thư của nàng sắp xuất giá, không tiện từ chối nên đã bị hắn ta giở trò đồϊ ҍạϊ . Hắn ta tự tin rằng lão gia sẽ gả tiểu thư cho mình nên luôn tỏ vẻ cung kính nhưng thực chất là quấy rối. Nàng là nha hoàn của tiểu thư, cũng bị hắn ta làm nhục. Cả nàng và tiểu thư đều tìm cách tránh mặt hắn ta.
Tưởng rằng lão gia muốn gả tiểu thư cho Cố đại nhân thì Cố Cẩn Hành sẽ kiềm chế, nào ngờ lại càng khiến hắn ta tức giận hơn.
Nhưng mà, hắn ta vừa gọi là gì?
Tiểu Đàm nhìn về phía Cố Tiểu Bích.
Nghe nói Giám sát đại nhân từ nhỏ đã được Cố tam gia nuôi dưỡng, Tiểu Bích cô nương là nha hoàn của Giám sát đại nhân, chẳng lẽ trước đây đã...
Tiểu Đàm cảm thấy mình đã nhìn ra điều gì đó, ánh mắt nhìn Cố Tiểu Bích nhiều hơn vài phần thương hại.
Tiểu Bích cô nương này không giống người xấu, khác với những di nương trong phủ. Nàng có vài phần giống mình, chắc cũng là người thân phận thấp hèn, số khổ.
Tiểu Đàm động lòng trắc ẩn, bước lên hai bước chắn trước mặt Cố Tiểu Bích.
Thấy Cố Cẩn Hành từng bước ép sát lại gần, nàng ta đánh bạo nói chuyện với Cố Cẩn Hành: "Cố công tử, vị này là nữ quyến của Giám sát đại nhân, nô tỳ đang định đưa cô nương trở về chỗ ngồi."
Cố Cẩn Hành chính là đi theo hai người họ đến đây, Tiểu Đàm chỉ là một nha hoàn sao có thể ngăn cản hắn ta được.
Hắn ta không kiên nhẫn dùng quạt gõ vào người Tiểu Đàm, không hề nương tay, dùng sức đuổi nàng ta đi. "Đi đi, ai cho ngươi cái gan dám cản ta, cút sang một bên!"
Cố Tiểu Bích thấy Tiểu Đàm bị đánh, liền bước qua chắn trước người nàng ta, hứng trọn hai quạt của Cố Cẩn Hành.
Cố Tiểu Bích cau mày, thiếu nữ yếu đuối lần đầu tiên thể hiện sự chán ghét rõ ràng như vậy, nàng nói với giọng không tốt: "Hành thiếu gia, sao ngài lại đánh người, đây là nha hoàn của Triệu tiểu thư ở Huyện nha."
Quạt của Cố Cẩn Hành đánh vào cổ Cố Tiểu Bích, để lại một vết đỏ.
Cố Cẩn Hành nhìn chằm chằm vào cổ trắng nõn của nàng, sắc mặt âm trầm, thu quạt lại nắm chặt cổ tay Cố Tiểu Bích, kéo nàng vào lòng.
"A!"
Cố Tiểu Bích giãy giụa, Cố Cẩn Hành bế bổng nàng lên khỏi mặt đất, cười nham hiểm: "Tiểu Bích, mấy năm không gặp, càng xinh đẹp hơn rồi!"