Sau Khi Tham Gia Chương Trình Tạp Kỹ Về Hôn Nhân, Ngôi Sao Hàng Đầu Khóc Lóc Nói Cô Ấy Không Muốn Ly Hôn

Chương 20: Chọn sai thì vạn kiếp bất phục

"Chị yêu, tại sao chị..." Kim Yu-suk liếc nhìn vị trí camera, rồi đưa tay che micro trên cổ áo, "Chúng ta hoàn toàn không cần phải làm vậy."

Bae Na-ri vẫn giữ nụ cười tràn đầy năng lượng đặc trưng của idol trên mặt, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài đáng yêu của cô ấy.

"Làm idol, chỉ có một tội lỗi duy nhất, đó là không đủ nổi bật."

Cô ấy muốn tất cả ánh nhìn, tất cả ánh đèn, tất cả mọi người đều tập trung vào cô ấy.

Có lẽ đây là di chứng để lại sau khi chật vật thoát khỏi dây chuyền sản xuất idol như địa ngục của Hàn Quốc, là sự tha hóa mà môi trường mang đến cho cô ấy.

"Thứ nhất" và "tốt nhất" là thứ mà Bae Na-ri luôn theo đuổi.

"Chương trình mời đến ba cặp khách mời, mỗi người một lĩnh vực khác nhau, chị yêu, chúng ta đã rất tốt rồi, không cần phải dùng cách này để thu hút sự chú ý..." Kim Yu-suk nhỏ nhẹ nói.

"Em sai rồi, em hoàn toàn không hiểu, những người sinh ra trong gia đình giàu có như em căn bản không biết sự cạnh tranh trên đời này khốc liệt đến mức nào, một khi trượt chân, sẽ rất khó để leo lên lại."

"Chị yêu, sao lại lôi gia đình em vào chuyện này?"

"Em còn yêu chị không?"

Kim Yu-suk gật đầu: "Dĩ nhiên rồi."

"Yêu chị vậy sao em lại giống như những người khác chất vấn chị, xem chị làm trò cười, em có đứng về phía chị không?"

"Chị yêu, dĩ nhiên em luôn đứng cùng một phe với chị rồi."

"Vậy thì được rồi, tóm lại đừng xen vào chuyện của chị." Bae Na-ri vừa nói vừa liếc nhìn về phía Lệ Đường và Nhan Mạnh Di, "Em không thấy thái độ của Giang - Chu đối với Nhan Mạnh Di và đối với chị khác nhau sao?"

"Có sao?"

"Rốt cuộc em đứng về phía ai vậy!" Bae Na-ri có chút tức giận, xách chiếc giỏ đựng quần áo đi thẳng về phía trước, cũng không biết là đi đâu, để mặc Kim Yu-suk đuổi theo sau.

Lệ Đường chọn một bộ đồ bơi liền thân, phối màu đen trắng, đơn giản và năng động, còn của Nhan Mạnh Di là một bộ màu trắng in hoa nhỏ màu xanh lá cây.

Giang Bán Hạ và những người khác lại gần, nhìn một cái, không ngừng tặc lưỡi lắc đầu.

"Hai người trẻ tuổi này sao thế, ăn mặc bảo thủ quá vậy?"

"Chỉ là quần áo thôi mà, thoải mái là được." Lệ Đường thản nhiên giải thích một câu.

Lúc sáu người xách giỏ tập hợp trước phòng thay đồ, Mạc Trân Y xuất hiện, bổ sung thêm một quy tắc.

"Tiếp theo, mời mọi người giao quần áo đã chọn cho nhân viên, nhân viên sẽ xếp ngẫu nhiên quần áo vào các phòng thay đồ."

Lệ Đường hỏi: "Ý cô là, chúng tôi chọn ngẫu nhiên một phòng thay đồ, chỉ được mặc quần áo có sẵn trong đó?"

"Đúng vậy."

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Mạc Trân Y, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn vào bộ bikini màu đỏ cực kỳ mát mẻ trên tay Bae Na-ri.

"Bộ này ai mặc đây?" Giang Bán Hạ cúi đầu nhìn bản thân, "Dạo này tôi cũng không giảm cân."

"Na-ri, hy vọng bộ này sau bao vòng luẩn quẩn vẫn sẽ quay về tay chị!"

Bae Na-ri mỉm cười: "Chị cũng hy vọng như vậy."

Kim Yu-suk hơi nghiêng đầu, nhìn vị hôn thê của mình, cô ấy thích được mọi người chú ý, vậy thì mình nhất định sẽ luôn bảo vệ cô ấy, giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện này.

Mười phút sau, sáu người lần lượt chọn một phòng thay đồ rồi bước vào.

"Á!" Tiếng hét kinh ngạc của Giang Bán Hạ vang lên trong sân nhỏ yên tĩnh.

"Sao vậy?" Chu Thu Đồng lớn tiếng hỏi vọng lại, "Cậu lấy được bộ đồ đỏ rồi sao?"

"Không phải, mình lấy được chính là bộ đồ mình vừa chọn!"

Chu Thu Đồng thì lấy được bộ đồ bơi liền thân đen trắng mà Lệ Đường vừa chọn.

Người tiếp theo bước ra khỏi phòng thay đồ là Kim Yu-suk, cô ấy mặc bộ đồ phong cách bohemian mà Chu Thu Đồng đã chọn.

Sau đó, Bae Na-ri có chút chán nản bước ra, cô ấy mặc bộ đồ bơi liền thân in hoa nhỏ màu xanh lá cây.

"Vậy là, bộ đồ mà Na-ri với Yu-suk vừa chọn rơi vào tay Tiểu Di với Đường Đường rồi?"

Giang Bán Hạ cố nhịn cười: "Tôi không tưởng tượng nổi dáng vẻ Đường Đường mặc nó."

Lệ Đường đi ra trước, tiếng la ó của mọi người không quá lớn.

Kim Yu-suk chọn bộ đồ bơi hai mảnh màu đen, mặc lên người Lệ Đường cũng không đến nỗi lạc quẻ, lại toát lên vẻ lạnh lùng, cá tính.

Nhan Mạnh Di cúi đầu nhìn bản thân.

Cô luôn ăn mặc kín đáo, cũng chưa từng mặc đồ bơi kiểu này, có chút sợ hãi.

Nhưng những người khác đều đã thay đồ xong.

Cô không muốn để người khác nghĩ mình có tính cách buồn tẻ, không thú vị, không muốn làm mọi người thất vọng, nên đành cắn răng kéo khóa phòng thay đồ di động ra ngoài.

Giang Bán Hạ, người thích nhất là hùa theo trêu chọc, lúc này lại im lặng không nói gì.

Vì Lệ Đường đã lấy một chiếc khăn tắm lớn choàng lên vai Nhan Mạnh Di.

Dù vậy, vẫn có thể nhận ra vóc dáng Nhan Mạnh Di mảnh mai, cân đối nhưng không hề gầy yếu.

Bae Na-ri không nhịn được liếc nhìn Nhan Mạnh Di, không hiểu sao lại thấy bực bội trong lòng.

"Xuất phát thôi!" Giang Bán Hạ vừa nói vừa nhảy cẫng lên, nhìn về phía bãi biển.

Chỉ cần tưởng tượng đến việc được dẫm lên cát mềm, đón gió biển ấm áp, cũng đã khiến người ta phấn khích rồi.

"Trước khi xuất phát, chúng ta còn một hoạt động nhỏ."

Chu Thu Đồng cũng không nhịn được nói: "Đạo diễn Mạc, chương trình của cô đúng là muôn màu muôn vẻ."

Giang Bán Hạ đã bị hành hạ đến mức không còn sức lực, yếu ớt nói: "Tôi muốn xem cô ấy còn trò gì nữa."

Tổ chương trình mời Lệ Đường, Chu Thu Đồng và Kim Yu-suk ngồi chờ ở một bên, đồng thời bịt mắt họ lại.

"Rốt cuộc tổ chương trình muốn chơi trò gì vậy?" Kim Yu-suk buông tay người yêu ra, có chút lo lắng.

"Không biết." Chu Thu Đồng nói, "Trước đây tham gia chương trình khác, chỉ cần ăn uống là quay xong rồi, tham gia chương trình của đạo diễn Mạc, một bằng ba."

Ba người đợi một lúc, không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng các nhân viên đang tất bật chạy tới chạy lui trên bãi biển.

Đợi một hồi lâu, cuối cùng họ cũng được phép tháo bịt mắt ra.

Trước mặt họ là một tấm vải trắng, ánh đèn chiếu từ phía sau tấm vải, hắt bóng ba người phụ nữ lên đó.

"Ồ, đây là trò chơi gì nhỉ, em biết rồi," Kim Yu-suk phản ứng rất nhanh, "Nhìn bóng, rồi phải chọn ra người yêu của mình trong số đó."

"Đúng vậy," Mạc Trân Y gật đầu, "Bây giờ mời Chu lão sư chọn trước."

Chu Thu Đồng có chút bất an đứng dậy: "Cô đang đưa tôi lên giàn thiêu đấy, nhỡ chọn nhầm, không chỉ là vấn đề có quay xong chương trình này hay không, mà là vấn đề tôi có giữ được mạng hay không."

"Chu lão sư, hãy tin tưởng bản thân." Lệ Đường trêu chọc cô ấy.

Chu Thu Đồng đứng trước tấm vải trắng, chưa đầy một giây, liền đưa tay chỉ vào cái bóng ở giữa.

"Đây, Giang lão sư."

"Tự tin vậy sao? Không cần suy nghĩ thêm à?" Mạc Trân Y cười hỏi.

"Không cần suy nghĩ, chỉ cần nhìn bóng thôi, dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra."

Chu Thu Đồng còn chưa dứt lời, cái bóng ở giữa đã vén tấm vải trắng lên, chui ra từ khoảng trống bên dưới, ôm chầm lấy Chu Thu Đồng.

Giang Bán Hạ cũng có chút bất ngờ: "Mình còn đang lo không biết nhỡ cậu chọn sai thì phải làm sao?"

"Mười hai năm rồi, rốt cuộc cậu đang nghi ngờ gì vậy?"

Hai người Giang - Chu thân mật ríu rít trò chuyện.

Kim Yu-suk và Lệ Đường nhìn nhau, đều thấy được sự do dự trong mắt đối phương.

Họ không hề nghi ngờ tình yêu dành cho bạn đời của mình, nhưng tổ chương trình đã bày ra trùng trùng cạm bẫy, nhỡ đâu thật sự chọn sai, trò chơi nhỏ này sẽ không còn là trò chơi nữa.

Đèn tắt rồi lại bật sáng, trên tấm vải trắng lại xuất hiện bóng dáng xinh đẹp của ba người phụ nữ.

Kim Yu-suk đứng dậy.

Ba người sau tấm vải trắng có chiều cao tương đương nhau, vóc dáng cũng na ná nhau, mặc trang phục giống nhau, tạo dáng giống nhau.

"Cô ấy là Na-ri." Kim Yu-suk chỉ vào cái bóng bên trái.

"Chắc chắn chứ?" Mạc Trân Y giả vờ nhìn về phía sau tấm vải trắng, hơi nhíu mày, "Có muốn thay đổi lựa chọn không?"

Giọng nói của Mạc Trân Y rất có sức dẫn dắt, khiến người ta khó đoán được ý tứ.

Kim Yu-suk liếc nhìn ba cái bóng, rồi khẳng định lại lần nữa: "Em không thay đổi lựa chọn."

"Vậy được rồi." Vẻ mặt Mạc Trân Y có chút tiếc nuối, cô ấy ra hiệu cho người bị Kim Yu-suk chọn đi ra.

Đầu tiên là một lọn tóc xoăn màu hồng thò ra, sau đó Bae Na-ri vui vẻ chạy đến, nhảy vào lòng Kim Yu-suk.

"Chúc mừng hai cặp đôi đầu tiên đều nhận ra người yêu của mình, tiếp theo, đến lượt Lệ lão sư lựa chọn."

Đèn tắt rồi lại bật sáng.

Ba bóng người xuất hiện sau tấm vải trắng, họ có chiều cao giống nhau, vóc dáng giống nhau, kiểu tóc giống nhau, đều đang vẫy tay chào, ra hiệu cho Lệ Đường chọn mình.

"Độ khó này cao thật đấy." Giang Bán Hạ cũng lại gần xem.

"Cảm giác ai cũng giống Tiểu Di."

"Tổ chương trình có tâm quá, sao lại tìm được người đóng thế giống đến vậy trong thời gian ngắn như vậy chứ?"

"Chúng tôi không nhận ra, không có nghĩa là Đường Đường không nhận ra, Đường Đường chắc chắn sẽ nhận ra ngay, đúng không, Đường Đường!"

Nhưng Bae Na-ri quay đầu nhìn, sắc mặt Lệ Đường không được tốt cho lắm.

"Những người thật lòng yêu nhau sẽ không nhận nhầm người mình yêu, dù chỉ là cái bóng, Lệ lão sư, em nói đúng không?" Bae Na-ri cười ngọt ngào hỏi Lệ Đường.

"Mời Lệ lão sư đưa ra lựa chọn trong vòng một phút!" Mạc Trân Y nhắc nhở, rồi bắt đầu đếm ngược.

Những người khác đưa ra dự đoán của mình, nhưng gần như không có ý kiến nào trùng khớp.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Sóng biển vỗ vào bờ, cũng vỗ vào tâm can Lệ Đường.

"Đường Đường, phải lựa chọn rồi." Giang Bán Hạ huých Lệ Đường.

Nhưng Chu Thu Đồng nhanh chóng kéo Giang Bán Hạ lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ấy đừng nói nữa.

"Lệ lão sư, em thấy cái bóng bên phải giống Tiểu Di nhà chị, chị thấy sao?" Bae Na-ri bước tới, cười một cách vô hại.

Lệ Đường không nói gì.

"Lệ lão sư, hết giờ rồi." Mạc Trân Y nhắc nhở, "Lựa chọn cuối cùng của chị là..."

Lệ Đường giơ tay lên, cố gắng đoán ra một đáp án vào phút cuối, nhưng cuối cùng vẫn buông tay xuống.

"Tôi không chọn được."

Ai ngờ, Mạc Trân Y lại vỗ tay: "Chúc mừng chị, chị đã trả lời đúng!"

Mọi người đều ngơ ngác.

"Tiểu Di không ở phía sau tấm vải trắng." Mạc Trân Y đưa tay ra hiệu.

Nhân viên mặc đồ thú bông đang kéo tấm vải trắng bên cạnh buông tấm vải xuống, sau đó tháo mũ thú bông ra.

"Em ở đây."