Vừa Vặn Tốt Đẹp

Chương 10: Người bạn tốt nhất

"Ừm... Vậy, "ngày mai" của hai người là..."

Trình Lộ Lộ có chút ngẩn ngơ, thậm chí hơi đần độn khi nghe Mạc Lâm kể xong câu chuyện trước sau khi cô và Khương Viễn Mộ ký "Bản dự thảo hợp đồng hôn nhân".

"Vậy nên, ngày 6 tháng 3, chúng tớ bắt đầu sống thử." Mạc Lâm tiếp tục bình tĩnh nhìn thẳng Trình Lộ Lộ, nói với cô, "Những chuyện sau đó, cậu ít nhiều gì cũng biết rồi."

"Hả? Tớ?"

"Ừ." Mạc Lâm kiên định gật đầu, "Ngày đầu tiên chúng tớ sống thử, nhiệm vụ đầu tiên quyết định hoàn thành là gặp gỡ bạn bè của nhau. Khương Viễn Mộ không có bạn bè, tớ chỉ có mình cậu là bạn."

"Không phải..." Trình Lộ Lộ xoa xoa thái dương đang giật giật của mình, "Gặp tớ gọi là nhiệm vụ sao? ... Không... Tớ không nên để ý cái này, tớ nên nói thật vinh hạnh phải không..." Trình Lộ Lộ nhìn chằm chằm Mạc Lâm, khóe miệng gượng gạo nhếch lên, "Cậu còn nhớ đến tớ..."

"Đương nhiên." Mạc Lâm nói, "Đây cũng là điều chúng tớ đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới sắp xếp. Gặp bạn bè trước, thử xem phương thức chung sống mà chúng tớ viết trên giấy có khả thi hay không, nếu có vấn đề thì kịp thời sửa đổi, sau này gặp phụ huynh sẽ chu toàn hơn. Kết hôn mà, mỗi lần gặp mặt, đều phải đạt được mục đích."

"..."

Nhiệm vụ, thử nghiệm, mục đích...

Cái từ nào trong số này là những từ ngữ mà người ta dùng cho hôn nhân theo nghĩa thông thường vậy!?

Trình Lộ Lộ nhìn Mạc Lâm nhắc đến chuyện năm xưa, vẫn lộ ra nụ cười hài lòng, há miệng biến đổi khẩu hình mấy lần, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Hai người... quả thật... xứng đôi..."

Năm năm trước, ngày Mạc Lâm dẫn Khương Viễn Mộ đến gặp Trình Lộ Lộ, Trình Lộ Lộ đương nhiên nhớ rõ.

... Thậm chí nhớ như in.

Ai có một cô bạn thân như Mạc Lâm, từ lúc đi học đến khi đi làm, dường như tuyệt giao với người khác giới, bỗng nhiên nói:

Tớ đính hôn rồi.

Người đàn ông đó mới quen ba ngày trước, thông qua hình thức xem mắt.

Hơn nữa, người đàn ông đó tự xưng là: Tốt nghiệp thạc sĩ, gia cảnh sung túc, hiện đang trong giai đoạn tự mình khởi nghiệp.

Cuối cùng, cô bạn thân này lại mê muội một cách khác thường và hài lòng về người đàn ông đó...

Thì bất kỳ người bạn nào nghe xong cũng phải nói một câu: Cậu không sợ bị “lừa” đấy chứ?

Cho nên, sau khi Trình Lộ Lộ nhận được điện thoại của Mạc Lâm, nghe cô ấy giới thiệu về Khương Viễn Mộ, kể về “tình trạng tình cảm” của cô ấy và Khương Viễn Mộ, cùng với lời mời cô ấy đi ăn tối với Khương Viễn Mộ lúc 6 giờ rưỡi tối……

Trình Lộ Lộ không phải muốn đối đãi tử tế với người đàn ông tên Khương Viễn Mộ này, mà là muốn tru di cửu tộc nhà anh ta.

Trình Lộ Lộ trang điểm đậm nhất, mặc bộ váy và áo khoác có tính công kích nhất, đi đôi giày cao gót sắc bén nhất, xách chiếc túi nhỏ nặng nhất, sau đó mang vẻ mặt cay nghiệt đến điểm hẹn.

Cô nghĩ, chờ cô vạch trần “trò lừa” này, cô sẽ dùng chiếc túi này đánh gãy hết chân của tên Khương Viễn Mộ kia!

Tối hôm đó, sáu giờ bốn mươi, Trình Lộ Lộ cố ý đến nhà hàng muộn mười phút, đôi bốt cao gót của cô giẫm lên sàn nhà hàng phương Tây tạo ra tiết tấu chiến đấu, một đường đi đến phòng riêng, "rầm" một tiếng đẩy cửa ra.

Trình Lộ Lộ kiêu ngạo liếc nhìn Mạc Lâm và Khương Viễn Mộ đang ngồi bên bàn tròn gọi món. Mạc Lâm ngồi ở vị trí mười hai giờ, Khương Viễn Mộ ngồi ở vị trí ba giờ.

Hai người đang gọi món đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cô đang làm ồn, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như nhau.

"Cậu đến rồi." Mạc Lâm nói, "Ngồi đi, cậu muốn ăn gì?"

Tư thế công kích mà Trình Lộ Lộ tạo ra ở cửa có vẻ hơi mất tinh thần dưới câu nói bình thản này của Mạc Lâm. Cô trừng mắt nhìn Mạc Lâm với vẻ bất lực, sau đó đi đến giữa hai người. Ngồi chen vào vị trí “1 giờ rưỡi”.

Mạc Lâm ngước nhìn cô, Khương Viễn Mộ cũng nhìn cô.

"Cậu có thể ngồi bên kia." Mạc Lâm chỉ vào vị trí chín giờ.

"Không." Trình Lộ Lộ khoanh tay, không nhìn Mạc Lâm mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn chằm chằm Khương Viễn Mộ, "Tớ cứ muốn ngồi đây."

Sau đó Trình Lộ Lộ liền thấy, Mạc Lâm và người đàn ông đáng ghét Khương Viễn Mộ này liếc nhìn nhau trước mặt cô ấy, bọn họ không biết trao đổi thông tin gì, sau đó Khương Viễn Mộ và Mạc Lâm đồng loạt dịch sang một bên, Mạc Lâm dịch bộ đồ ăn và ghế của mình, Khương Viễn Mộ gọi người phục vụ bên ngoài, “Làm phiền, thêm một chiếc ghế ở giữa."

Sau đó...

Trình Lộ Lộ liền ngồi xuống.

Một cái bàn tròn, ba người bọn họ chen chúc trong một phạm vi một góc 60 độ.

Nhân viên phục vụ có chút cạn lời, nhưng không dám nói gì, đợi bọn họ gọi món xong, liền lui ra ngoài, sau đó trong phòng riêng yên tĩnh một lúc, Trình Lộ Lộ lại lên tiếng:

"Anh là Khương Viễn Mộ đúng không?"

Công kích, bất mãn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đề phòng, đều viết hết lên mặt Trình Lộ Lộ, đương nhiên cũng lọt vào mắt Khương Viễn Mộ và Mạc Lâm.

"Là tôi." Khương Viễn Mộ trả lời.

"Nghe nói anh vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh đúng không, trường nào, chuyên ngành gì, có thể tra trên học viện..."

Lời còn chưa dứt, Khương Viễn Mộ đã đặt điện thoại lên bàn. Trong điện thoại đang hiển thị một tài liệu PDF chứa tất cả thông tin về chứng chỉ của anh, đang tự động phát dưới dạng hình ảnh. Trình Lộ Lộ ngây người, sau đó có chút khó tin quay đầu nhìn Mạc Lâm.

Mạc Lâm lại nói: "Tớ đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì."

Trình Lộ Lộ: "..."

Không phải...

Có chút không đúng...

Trình Lộ Lộ ổn định tinh thần, lấy lại khí thế: “Cái gì mà…… Hai người xem mắt quen biết nhau. Mới mấy ngày? Đã tính đến chuyện kết hôn rồi?”

"Là cô của tôi giới thiệu." Khương Viễn Mộ đáp.

"Chị Du." Mạc Lâm bổ sung.

Chị Du Trình Lộ Lộ đương nhiên biết, khách hàng lâu năm, khách hàng thần tiên, đáng tin cậy, có thực lực. Nếu là cháu trai của chị Du... sự đề phòng trong lòng Trình Lộ Lộ bỗng nhiên biến mất một nửa.

“Tôi rất thưởng thức tính cách của Mạc Lâm.” Khương Viễn Mộ tiếp tục trả lời, “Rất khó gặp được người như vậy, tôi không muốn bỏ lỡ.”

Lúc đó Trình Lộ Lộ không biết, những lời này chỉ là “đáp án chuẩn” được viết trong hợp đồng của bọn họ, nhưng nghe Khương Viễn Mộ nói như vậy, sự bất mãn của Trình Lộ Lộ quả thực lại giảm đi vài phần.

Tính cách của Mạc Lâm, Trình Lộ Lộ hiểu rõ hơn ai hết. Còn người đàn ông trước mặt Khương Viễn Mộ này tuy không thể nói là hiểu rõ, nhưng xem ra cũng là một người rất trầm ổn, lý trí – ít nhất là biểu hiện vừa rồi cho thấy như vậy.

Trình Lộ Lộ từ từ hạ chân bắt chéo xuống, lúc này mới chính thức đánh giá Khương Viễn Mộ, đồng thời đưa ra đánh giá trong lòng: Được đấy, coi như hắn xứng với Mạc Lâm được hai ba phần đi.

"Như vậy cũng quá vội vàng rồi." Trình Lộ Lộ vừa nói, vừa đặt vũ khí của mình —— chiếc túi xách, từ trên đùi ra sau lưng, “Không tìm hiểu thêm chút nào sao? Kết hôn không phải trò đùa.”

"Đương nhiên." Khương Viễn Mộ nghiêm túc nói, "Tôi không hề coi chuyện này là trò đùa, tôi tin Mạc Lâm cũng vậy."

Khương Viễn Mộ nhìn về phía Mạc Lâm.

Mạc Lâm bình thản mỉm cười gật đầu.

“Tuy rằng, chúng tôi giao tiếp chưa đủ nhiều, nhưng dựa trên sự hiểu biết và đánh giá của tôi về bản thân, Mạc Lâm là người duy nhất, cho đến hiện tại, khiến tôi nguyện ý bước vào hôn nhân cùng cô ấy. Cô ấy là người thích hợp duy nhất, không ai sánh bằng.”

Từ duy nhất, được nhấn mạnh hai lần, vô cùng rõ ràng.

Cốc nước Trình Lộ Lộ đang đưa lên miệng cứ thế dừng lại, cô bỗng nhiên cảm thấy, góc sáu mươi độ này có chút chật chội, cô ở giữa, ít nhiều…… hơi thừa thãi……

"Cậu..." Trình Lộ Lộ khẽ ho một tiếng, nhìn Mạc Lâm, "...cũng thấy vậy sao?"

"Viễn Mộ, quả thực rất hợp với tớ."

Nói sao nhỉ...

Tuy nghe có hơi kỳ quái...

Nhưng hai người bọn họ dường như đều rất hài lòng.

Chuyện tình cảm này, chẳng phải là đôi bên tình nguyện, nồi nào úp vung nấy hay sao...

Sau đó không cho Trình Lộ Lộ thêm cơ hội gây khó dễ, món ăn được mang lên.

Cuộc trò chuyện tiếp theo, có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, bữa cơm gặp mặt tối hôm đó, không hề có cảnh máu lửa, chém gϊếŧ, căng thẳng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ như Trình Lộ Lộ tưởng tượng. Cô không thể xoay chuyển tình thế cứu bạn thân ra khỏi vũng nước sâu, ngược lại phát hiện thân phận của Khương Viễn Mộ này quả thực không phải là bịa đặt.

Những gì anh ta nói đều là sự thật, hơn nữa, thế hệ cha chú của bọn họ dường như còn có mối quan hệ hợp tác ít nhiều ở thành phố này...

Đến cuối bữa ăn, Trình Lộ Lộ vẫn còn hơi mơ hồ.

Trong lúc Khương Viễn Mộ đi thanh toán, Trình Lộ Lộ không tự chủ được hỏi Mạc Lâm:

"Cậu thật sự tìm được một người như vậy trong mấy ngày này sao? Anh ta không có mưu đồ gì khác với cậu chứ? Cậu chắc chắn chứ?"

Mạc Lâm im lặng một lúc, sau đó đánh giá Trình Lộ Lộ, hiếm khi lộ ra một chút vẻ cẩn trọng: "Mưu đồ? Ý cậu là...?"

"Sở thích đặc biệt, yêu cầu kỳ quái, ví dụ như, anh ta thực chất là một kẻ cuồng khống chế tinh thần, kẻ ngược đãi, hoặc có xu hướng bạo lực gia đình gì đó? Bây giờ biểu hiện rất tốt, lấy lòng tin của cậu, đợi đến khi kết hôn rồi thì..."

Nghe Trình Lộ Lộ nói như vậy, Mạc Lâm tỏ vẻ yên tâm: "Vậy thì không có."

Lời này của Mạc Lâm nói ra có chút kỳ quái, cái gì mà "vậy thì không có", vậy cái "có" là cái gì? Nhưng lúc đó, Trình Lộ Lộ không hề cảm nhận được hàm ý khác trong lời nói này.

Mạc Lâm ngược lại suy nghĩ một lát, rồi nói với Trình Lộ Lộ:

"Lộ Lộ, cảm ơn cậu đã quan tâm tớ."

Trình Lộ Lộ nghe vậy, ngẩn người một chút. Mạc Lâm có chút xa lạ chạm vào mu bàn tay của Trình Lộ Lộ.

Mạc Lâm thực ra bình thường không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, dù là bạn thân, hình ảnh tay trong tay của họ hầu như không có trong đầu Trình Lộ Lộ.

Dù là thỉnh thoảng nắm tay, chạm vào, cũng là Trình Lộ Lộ chủ động kéo Mạc Lâm để làm gì đó.

Đầu ngón tay của Mạc Lâm có chút lạnh lẽo, đặt lên mu bàn tay của Trình Lộ Lộ, cô chân thành nói:

"Cảm ơn cậu đã đứng trên lập trường của tớ, thay tớ suy nghĩ."

Trình Lộ Lộ vẫn cho rằng Mạc Lâm là người lạnh lùng, chậm tiêu trong cách đối nhân xử thế và những chuyện đời thường.

Nhưng không ngờ, Mạc Lâm đã nhìn ra, cũng đã hiểu, hiểu sự sắc bén và mạo phạm của Trình Lộ Lộ, thật ra là đang chiến đấu vì cô. Cho nên dù hôm nay cô có thất lễ và lỗ mãng, Mạc Lâm cũng không hề trách cứ một câu.

Trình Lộ Lộ có chút cảm động, có chút muốn khóc:

“Sao cậu lại nhanh chóng yêu đương rồi quyết định kết hôn như vậy, tớ còn chưa kịp phản ứng, cậu không nên có một quy trình sao, yêu đương ba năm năm năm rồi tính tiếp, đừng vội vàng.”

Ánh mắt Mạc Lâm bình tĩnh lại ôn hòa: “Đây là chuyện tớ đã quyết định, nhất định phải làm.”

Trình Lộ Lộ nghẹn ngào hồi lâu, vẫn hờn dỗi nói: “Nhưng tớ vẫn không hài lòng về Khương Viễn Mộ đó, tuy rằng anh ta dường như không làm gì sai, cũng không có gì không tốt, nhưng tớ vẫn không hài lòng về anh ta. Anh ta nhất định có mưu đồ!”

Mạc Lâm há miệng định nói gì đó, rồi lại ngậm lại.

Mà đúng lúc lời này của Trình Lộ Lộ vừa dứt, “Khương Viễn Mộ đó” sau khi thanh toán xong đã đi đến cửa.

Mạc Lâm và Trình Lộ Lộ nhất thời có chút xấu hổ.

“Xin lỗi, Khương tiên… Viễn Mộ.”

“Không sao.” Khương Viễn Mộ cầm lấy áo khoác treo bên cạnh, “Chuyện của chúng ta đúng là rất đột ngột, bạn em không hài lòng với anh cũng là chuyện bình thường, anh không để ý.” Khương Viễn Mộ nhìn Mạc Lâm, “Chỉ cần em tin tưởng anh là được.”

Mạc Lâm ngẩn người, sau đó gật đầu: “Đương nhiên. Em rất tin tưởng anh.”

Trình Lộ Lộ ngồi ở vị trí của mình, nhìn Mạc Lâm bên cạnh, lại nhìn Khương Viễn Mộ ở cửa.

Bọn họ nhìn nhau, khóe miệng đều nở nụ cười, trong mắt đều ánh lên một loại tín niệm khó hiểu.

“Buổi tối anh còn có cuộc họp, không thể tiễn em được, xin lỗi.”

“Không sao, em cũng phải về studio một chuyến, còn có công việc phải làm.”

Khương Viễn Mộ rời đi.

Mạc Lâm cũng đưa Trình Lộ Lộ rời đi.

Hôm đó, bọn họ đều ai về nhà nấy tăng ca, chỉ có Trình Lộ Lộ thất thần trở về nhà.

Hôm đó, mẹ của Trình Lộ Lộ vừa dắt chó đi dạo về, nhìn thấy Trình Lộ Lộ mặt mày ủ rũ, lộ ra sự quan tâm của người mẹ:

“Sao vậy bảo bối? Không phải đi giúp Tiểu Lâm xem xét bạn trai của nó sao, thế nào rồi? Con cãi thua à? Cần mẹ giúp không?”

“Không cần, không có gì, tốt lắm.” Trình Lộ Lộ nằm trên sofa, ôm lấy chú chó nhỏ nhảy vào lòng, sau một lúc lâu, mới lẩm bẩm:

“Mẹ.”

“Ừ?”

“Con cảm thấy, con giống như một con chó vậy.”

“Hả?”

“Đang yên đang lành, con bị nhét thức ăn cho chó.”

“Hửm?”

Hôm đó, Trình Lộ Lộ thực sự cảm nhận được, bạn thân của mình, sắp bị người khác cướp đi làm vợ rồi.

Bản thân mình bất lực, hơn nữa, còn bị nhồi cho một miệng thức ăn cho chó.

“Kết quả, bây giờ cậu lại nói với tớ… chân tướng sự việc lại là như vậy.”

Trình Lộ Lộ nhìn Mạc Lâm trước mặt, đau lòng không nói nên lời:

“Thì ra, năm năm trước! Bữa cơm đó! Tớ nói Khương Viễn Mộ có mưu đồ, anh ta thật sự có mưu đồ, chỉ là tớ trăm triệu lần không ngờ tới! Trăm triệu lần không ngờ tới! Cậu cũng có! Các cậu nói thích hợp, không phải tình cảm thích hợp, mà là điều khoản thích hợp! Các cậu nói tin tưởng, cũng không phải tin tưởng vào tình yêu, mà là tin tưởng vào hợp đồng, pháp luật, cơ quan nhà nước! Các cậu thật là! Các cậu thật là!……”

Trình Lộ Lộ vắt óc, cuối cùng cũng tìm được một thành ngữ trong đầu——

“Ngọa long phượng sồ!”

*Ngọa long phượng sồ (臥龍鳳雛) dùng để chỉ những người tài giỏi, có tiềm năng lớn, thường được ví như rồng nằm và phượng non.

Đối mặt với sự bùng nổ của Trình Lộ Lộ, Mạc Lâm vẫn lựa chọn sửa lại cho cô: “Châu liên bích hợp.”

*Châu liên bích hợp (珠联璧合) thường dùng để chỉ sự kết hợp hoàn hảo, hài hòa, rất xứng đôi vừa lứa.

Trình Lộ Lộ tức đến không nói nên lời.

Một lúc sau, Trình Lộ Lộ lại hỏi:

“Vậy sau đó thì sao! Trước đó không phải các cậu nói sẽ sống thử một tháng sao! Sao tớ nhớ sau khi chúng ta ăn tối xong, không lâu sau cậu đã nói với tớ là cậu đăng ký kết hôn rồi, ngày 20 tháng 3 đúng không, hôm đó cậu nói với tớ là các cậu đã đăng ký kết hôn, tớ còn sốt ruột, tìm người làm cho cậu một cái ảnh động pháo hoa chúc mừng tân hôn, tớ nhớ rất rõ! Từ ngày 6 tháng 3 đến ngày 20, làm gì được một tháng! Hai người vội vàng vậy sao!?”

“Đúng là không được một tháng.” Mạc Lâm nói, “Bởi vì, đã xảy ra một chút ngoài ý muốn…”