Lúc này, Lộ Nguyệt Nguyệt đã về ký túc xá tắm rửa.
Mỗi ngày, bọn họ tan học lúc 5 giờ 10 phút chiều, đến 7 giờ phải vào lớp tự học buổi tối, 9 giờ 45 phút mới kết thúc, 10 giờ rưỡi tắt đèn, nước ấm cũng không còn cung cấp nữa. Vì thế, học sinh chỉ có thể tranh thủ tắm vào khoảng thời gian sau khi tan học buổi chiều hoặc sau giờ tự học buổi tối. Ký túc xá có sáu người, nhưng chỉ có một phòng tắm, nên phải sắp xếp thời gian hợp lý để tránh chờ đợi quá lâu.
Thẩm Tinh Vãn nhất định phải tắm trước khi ngủ, nếu không sẽ cảm thấy khó chịu. Nhất là vào mùa hè, sau khi tan học buổi tối, đi bộ từ phòng học về ký túc xá, cô lại cực kỳ sợ nóng, mồ hôi dễ dàng túa ra cả người.
Vì vậy, cô không tắm ngay sau bữa tối mà nhường thời gian đó cho bạn cùng phòng. Thay vào đó, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, cô sẽ lập tức chạy về ký túc xá tắm rửa. Nếu cần gội đầu, nàng càng phải nhanh hơn, nếu không chỉ có thể lén dùng ổ điện điều hòa để sấy tóc sau khi đèn tắt.
Lúc này, Thẩm Tinh Vãn lo lắng không biết người nhà có biết cách ăn ở căng tin hay không, cũng chưa quen với thời gian biểu của trường. Sau khi ăn xong bữa tối, cô vội vàng quay lại phòng học, giữa đường tình cờ gặp vài bạn học vừa tham gia xong cuộc họp Ban cán bộ.
Nếu là trước đây, Thẩm Tinh Vãn chắc chắn sẽ giả vờ không thấy, cúi đầu đi thẳng qua.
Mặc dù cô có quan hệ không tệ với các bạn trong lớp, nhưng do thành tích kém, luôn ngồi bàn cuối, lại không thân thiết với nhóm học sinh giỏi hay nổi bật. Ngoại trừ Lộ Nguyệt Nguyệt, cô rất ít khi giao lưu với các nữ sinh khác.
Nhưng hôm nay, nàng vô tình nghe thấy cái tên "Thẩm Kiến Quốc" từ miệng bọn họ.
"Lúc Thẩm Kiến Quốc mới chuyển đến, vừa nghe cái tên này, tớ còn tưởng là người cùng thế hệ với ba tớ cơ! Nhị thúc tớ cũng tên Kiến Quốc, còn tam thúc thì là Kiến Nghiệp."
"Nhưng mà lúc cậu ấy đứng trên bục giảng ấy, trông có khí chất thật sự. Tự nhiên thấy cái tên Kiến Quốc cũng nghe hay hơn hẳn."
"Đúng rồi, tự nhiên thấy cái tên này hợp ghê!"
"Aizz, cậu mê trai quá rồi đấy!"
Bước chân của Thẩm Tinh Vãn bỗng khựng lại, vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt của mấy nữ sinh đang thảo luận về ba mình.
Nếu có ai nói với nàng 24 giờ trước rằng, các nữ sinh trong lớp sẽ bàn tán về ba nàng y như cách họ nói về Từ Gia Việt, có đánh chết cô bé cũng không tin!
Ba cô, một người đàn ông trung niên đầu trọc, bụng bia, lại còn bị táo bón, vậy mà đám bạn học này lại vì ông ấy mà đỏ mặt!
Có lẽ vì ánh mắt của Thẩm Tinh Vãn quá kỳ lạ, mấy nữ sinh kia chủ động chào hỏi:
"Thẩm Tinh Vãn, cậu ăn tối chưa?"
Thẩm Tinh Vãn rốt cuộc lấy lại tinh thần:
“Ăn rồi. Mấy cậu đang nói về… Thẩm Kiến Quốc?”
“Đúng vậy! Cậu nên tham gia tranh cử Ban cán bộ đi, như thế có thể tận mắt nhìn thấy lớp trưởng Thẩm trên bục giảng, mị lực bùng nổ luôn!”
Thẩm Tinh Vãn: “... Không cần đâu, cảm ơn.”
Lúc quay lại phòng học, cô phát hiện cả nhà mình đã rời đi, nhưng trên bàn vẫn còn một tờ giấy...
"Nắm chặt thời gian, học hành cho tốt."
"Chúng ta đi ăn cơm đây, nghe ba nói phải học hành chăm chỉ."
"Mệt thì nghỉ một chút cũng được."
"Ừm."
Không có ký tên, nhưng nhìn chữ viết, ngữ khí cùng cách diễn đạt, chỉ cần dùng ngón chân nghĩ cũng biết ai đã để lại. Lần lượt chính là ba cô, mẹ cô, bà cô và ông cô.
Thẩm Tinh Vãn không có ý định học chăm chỉ. Cô còn đang chờ ba mình mang cô đi "nằm thắng" cơ mà.
Ngày mai là kỳ thi khai giảng, cô dự định thi ra một kết quả "bùn nhão trát không lên tường", để ba cô hiểu rõ rằng con gái ông tuyệt đối không phải nhân tài để ôm mộng Thanh Hoa. Nghĩ đến đây, Thẩm Tinh Vãn vô cùng thuần thục mở ngăn kéo của Lộ Nguyệt Nguyệt, lôi ra một quyển tiểu thuyết tình cảm gói trong bìa sách “Đề thi quan trọng nhất định phải luyện”, hớn hở bắt đầu đọc.