Theo thói quen của chủ nhiệm lớp - thầy Dương, trước ngày khai giảng, danh sách chỗ ngồi nhất định sẽ được dán trên bảng.
Việc người nhà cô đột nhiên xuất hiện trong lớp đã đủ kỳ quái, vậy nên việc họ có tên trên danh sách chỗ ngồi cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Quả nhiên, cô nhanh chóng tìm được vị trí của từng người.
Cô ngồi ở tổ 5, hàng cuối cùng, và vẫn ngồi cùng bàn với Lộ Nguyệt Nguyệt.
Ông bà cô ngồi ngay phía trước, còn ba mẹ thì ở tổ 4, hàng cuối, vừa hay ngồi ngay sát bên cạnh cô.
Thẩm Tinh Vãn suýt khóc. Đã phải đi học chung với cả nhà là đủ bi kịch rồi, giờ đến chỗ ngồi cũng bị họ vây quanh. Tệ hơn nữa, ngay bên cạnh cô còn có Lộ Nguyệt Nguyệt – người biết sạch toàn bộ lịch sử đen tối của cô! Nếu lỡ có ngày nào đó lỡ miệng… cô chắc chắn sẽ mất mặt đến mức chỉ muốn độn thổ ngay tại chỗ!
Cô cẩn thận quan sát xung quanh.
Các bạn học dường như chẳng mấy ngạc nhiên về sự xuất hiện của người nhà cô, như thể họ vốn đã quen với chuyện này từ lâu, giống như những người bạn cùng lớp thực thụ. Tuy nhiên, vẫn có một số người lén lút liếc nhìn, nhưng ánh mắt ấy cũng chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ trước vẻ ngoài của ba mẹ cô mà thôi.
Sắp xếp chỗ ngồi xong xuôi, Thẩm Tinh Vãn quay lại chỗ ngồi bên cạnh Lộ Nguyệt Nguyệt.
Lộ Nguyệt Nguyệt mở to mắt, tò mò hỏi: “Từ khi nào mà cậu lại thân với bọn họ thế?”
Thẩm Tinh Vãn quá hiểu tính cách của bạn thân, lập tức hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ trước đây tớ không thân với họ sao?”
Lộ Nguyệt Nguyệt chống cằm suy nghĩ rồi đáp: “Bọn họ chỉ mới chuyển đến vào tháng cuối cùng của học kỳ trước, còn chưa kịp thi cuối kỳ nữa. Cậu với họ cũng chẳng nói chuyện nhiều, vậy mà sau kỳ nghỉ hè, tự nhiên lại thân thiết đến mức này?” Cô ấy tặc lưỡi: “Quả nhiên, người đẹp thì có xu hướng bị thu hút lẫn nhau nhỉ? Nói đến chuyện người đẹp, tự nhiên tớ lại thấy buồn, suốt kỳ nghỉ không được gặp…”
Thẩm Tinh Vãn lo cô bạn sẽ buột miệng nói ra ba chữ “Từ Gia Việt”, mà ngay lúc này, ba cô đang ngồi thẳng lưng đầy nghiêm túc, nhìn thì có vẻ không quan tâm nhưng thực chất đang căng tai lắng nghe. Cô vẫn chưa quên chuyện ba cô từng cầm chổi đuổi đánh chỉ vì cậu ta!
Cô lập tức cắt ngang: “Bọn họ sống cùng khu với tớ, nên nghỉ hè tình cờ quen biết thôi!”
Lộ Nguyệt Nguyệt dễ dàng bị kéo theo câu chuyện khác, hoàn toàn quên mất việc nhắc đến Từ Gia Việt. Nhưng cô nàng vẫn cẩn thận hạ giọng, sợ bị ông bà Thẩm ngồi phía trước nghe thấy, rồi ghé sát tai Thẩm Tinh Vãn thì thầm tám chuyện.
Đang tám chuyện dở, Lộ Nguyệt Nguyệt bỗng đập mạnh xuống bàn.
“Chết rồi! Suýt nữa quên mất! Vãn Vãn, chắc chắn cậu chưa làm xong bài tập hè đúng không?! Mau, mau, mau! Đưa đây cho tớ! Cả kỳ nghỉ hè cậu bị nhốt trong nhà, tớ cũng không có cơ hội cho cậu chép bài. Nhưng mà lần này thầy Dương kiểm tra gắt lắm đấy, ai chưa làm xong sẽ bị gọi phụ huynh! Còn chần chừ gì nữa, mau đưa đây! Còn thiếu bao nhiêu? Không cần nói, tớ sẽ giúp cậu một phần. Chữ hai đứa mình giống nhau, tớ làm mấy môn khác cho cậu, cậu chỉ cần tự làm môn của thầy Dương là được!”
Thẩm Tinh Vãn nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp của Thẩm Kiến Quốc đột nhiên vang lên: “Chép bài tập?”
Lộ Nguyệt Nguyệt vui vẻ đáp lời: “Đúng rồi, đúng rồi! Từ nhỏ đến lớn, bài tập hè và bài tập Tết của Vãn Vãn toàn là chép của tớ! Hai cậu làm xong chưa? Nếu chưa thì tớ có thể giúp mọi người mượn từ lớp trưởng và cán sự môn. Nếu chép không kịp thì cũng không sao, Vãn Vãn còn dạy tớ một mẹo— chép mấy câu đầu của đoạn sau đó nhảy sang đoạn khác, không cần chép đầy đủ hết vì thầy cô thường không phát hiện được. Còn nếu cần tốc độ nhanh thì cứ chép đại vài dòng là được. Vãn Vãn nói rồi, chỉ cần đầu óc linh hoạt thì bài tập căn bản không phải vấn đề!”
Thẩm Tinh Vãn quay sang nhìn ba mình—sắc mặt u ám như trời sắp có bão. Không nghi ngờ gì nữa, giây tiếp theo ông sẽ lấy sách bài tập ra để "bốp" cô. Nhưng mà… cô đã học khôn rồi!
Dù sao cũng không thoát được một trận đòn, chi bằng chủ động chịu phạt để thể hiện thái độ thành khẩn.
Trước ánh mắt kinh hãi của Lộ Nguyệt Nguyệt, cô cầm một quyển bài tập hè lên, hai tay cung kính dâng lên trước mặt Thẩm Kiến Quốc, nghiêm túc nói: “Ba đánh con đi.”
Lộ Nguyệt Nguyệt đẩy nhẹ cô bằng khuỷu tay, thắc mắc: “Cậu bị sao thế?”
Lực đẩy hơi mạnh, khiến Thẩm Tinh Vãn lỡ tay làm rơi sách bài tập xuống đất.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, lật tung từng trang sách—trên đó kín đặc chữ viết.
Thẩm Tinh Vãn nhanh chóng nhặt lên, lật lật vài trang, rồi hít sâu một hơi. Sau đó cô lại tiếp tục kiểm tra các môn khác…
Trời đất quỷ thần ơi! Ở thế giới này, cô thế mà đã làm xong hết bài tập hè rồi!!!
Cô lập tức ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, tự hào tuyên bố: “Tớ làm xong rồi.”Thẩm Kiến Quốc lật cuốn bài tập hè trong cặp mình ra—mới tinh như chưa từng động vào. Ngoại trừ ba chữ “Thẩm Kiến Quốc” được viết ngay ngắn trên bìa, bên trong hoàn toàn trống trơn, không có lấy một nét mực.
Lâm Ái Mai, Thẩm Tồn Học và Tô Bội Loan cũng vội vàng kiểm tra bài tập của mình. Kết quả giống hệt Thẩm Tinh Vãn—tất cả đều đã hoàn thành.
Cả nhà năm người, chỉ có duy nhất Thẩm Kiến Quốc là chưa làm bài tập hè.