Cố Vô Ưu nhìn thấy trên mặt Hoa Mãn Lâu lộ ra vẻ hài lòng mơ hồ, trong lòng chợt động, không kìm được mà nói:
“Nếu Hoa công tử thích, sau này để ta nấu ăn nhé.”
Vừa dứt lời, hắn liền cảm thấy mình thật sự quá vô ý vô tứ. Hai người còn chưa quen thân, họ mới chỉ cùng ăn một bữa có thể xem là hữu nghị, nhưng lời vừa rồi của hắn lại có phần quá đáng.
Cố Vô Ưu cảm thấy hơi hối hận, đang định xin lỗi thì nghe Hoa Mãn Lâu cười nói:
“Mỗi ngày thì không cần, nhưng đạo trưởng cũng nên thỉnh thoảng nếm thử tay nghề của ta chứ.”
Hắn dừng một chút, đột nhiên giọng trầm xuống:
“Chỉ là có một chuyện, ta cảm thấy hơi không ổn.”
Cố Vô Ưu vừa vui mừng vì Hoa Mãn Lâu không để ý đến sự thất lễ của mình, lại bị giọng điệu ấy làm tim căng thẳng:
“Chuyện gì?”
Hoa Mãn Lâu nghe được sự căng thẳng vô thức trong giọng nói của Cố Vô Ưu, y không nhịn được bật cười, chất giọng cố ý trầm thấp lúc nãy cũng theo đó mà biến mất:
“Ta chỉ nghĩ rằng, đã là bạn bè rồi, mà đạo trưởng vẫn gọi ta là Hoa công tử, có phải hơi xa cách không?”
Cố Vô Ưu ngẩn người: “A?”
Còn chưa đợi Hoa Mãn Lâu nói tiếp, hắn đã tự phản ứng lại, nhưng vẫn có chút khó tin:
“Hoa công tử xem ta là bạn bè sao?”
Hoa Mãn Lâu đáp:
“Chẳng lẽ đạo trưởng cho rằng bản thân phẩm hạnh không tốt, hành vi không đứng đắn?”
Cố Vô Ưu theo phản xạ phủ nhận:
“Không có.”
Hoa Mãn Lâu liền cười:
“Vậy còn gì phải ngạc nhiên chứ?”
Cố Vô Ưu cuối cùng cũng chấp nhận được sự thật này. Hắn thử gọi:
“Vậy... Hoa Mãn Lâu?”
Hoa Mãn Lâu nói:
“Như vậy rất tốt.”
Cố Vô Ưu lúc này mới thật sự tin rằng, điều hắn còn mong mỏi vào tối qua, chỉ sau một ngày đã trở thành hiện thực.
Hắn suy nghĩ một lát, nói:
“Ngươi cũng không cần gọi ta là đạo trưởng nữa.”
Hắn dừng lại một chút, như thể đang đưa ra một quyết định quan trọng:
“Ta tên là Cố Vô Ưu.”
Nếu một người như Hoa Mãn Lâu bằng lòng kết giao với hắn, tức là y nguyện ý thật lòng đối đãi với hắn, vậy thì một cái tên có gì mà không thể nói ra?
Hoa Mãn Lâu thoáng kinh ngạc, sau đó dịu dàng nói:
“Vô Ưu.”
Cố Vô Ưu khẽ đáp:
“Ừm.”
Trong thời gian chờ sửa chữa y quán, Cố Vô Ưu không biết đã vào khu luyện tập ảo của Hạnh Lâm bao nhiêu lần để mô phỏng quá trình chữa bệnh.
Vì vậy, đến khi y quán chính thức khai trương, hắn cũng không cảm thấy quá căng thẳng.
Mọi thao tác khám chữa bệnh của hắn đều vô cùng trôi chảy, trông chẳng khác gì một đại phu lão luyện. Nhờ vậy, sự nghi ngờ và khinh thường ban đầu của bệnh nhân đối với tuổi tác của hắn cũng giảm đi rất nhiều. Hơn nữa, hiệu quả thuốc hắn kê rất tốt, nên chẳng bao lâu sau, y quán không còn vắng vẻ như lúc mới mở, mà dần dần đông khách hơn.
Cố Vô Ưu mở y quán là để hoàn thành nhiệm vụ của Hệ thống Thần Y, chứ không phải vì hắn thực sự cần tiền. Mỗi khi gặp bệnh nhân quá nghèo khó, hắn thường miễn phí khám bệnh, thậm chí đôi khi còn không lấy tiền thuốc.
Nhờ vậy, y quán của Cố Vô Ưu nhanh chóng nổi danh ở Kim Lăng, số người đến khám ngày một nhiều, và hắn cũng không cần lo lắng rằng mình không thể hoàn thành nhiệm vụ. Các nhiệm vụ giai đoạn sơ cấp đều rất đơn giản, thời gian hoàn thành cũng rộng rãi nên hắn thường xuyên làm vượt chỉ tiêu. Tuy hệ thống không còn tặng những phần thưởng hữu ích như khu luyện tập ảo của Hạnh Lâm, nhưng hắn cũng đã thấy rất mãn nguyện.
Hôm nay, Cố Vô Ưu vừa mới châm cứu xong cho một bệnh nhân bị liệt mặt, thì tiếng thông báo quen thuộc của hệ thống vang lên bên tai:
【Tinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sơ cấp thứ mười, thành công chữa trị 20 bệnh nhân bị liệt mặt. Phần thưởng: Một gói kinh nghiệm y học của các danh y cổ kim.】
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ sơ cấp. Do trước đó hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, ký chủ nhận thêm phần thưởng "Trải nghiệm y thuật thần y" hai lần, xin hãy sử dụng cẩn thận.】
【Bây giờ phát động nhiệm vụ trung cấp đầu tiên: Cứu chữa ba bệnh nhân bị thương xuyên thấu, cận kề cái chết. Thời hạn: hai tháng. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được một gói kinh nghiệm y học cổ kim, cùng hai lần "Trải nghiệm y thuật thần y". Không hoàn thành sẽ không có phần thưởng.】
【Chúc ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi.】
"Trải nghiệm y thuật thần y" là gì?
Cố Vô Ưu không rõ.
Tuy nhiên, phần thưởng khu luyện tập ảo của Hạnh Lâm trong nhiệm vụ tân thủ đã vô cùng hữu ích, nên hắn đoán rằng “Trải nghiệm y thuật thần y” hẳn cũng là một tính năng cực kỳ tốt. Hơn nữa, nó còn có số lần giới hạn, chắc chắn rất quý giá.
Không nói đến phần thưởng, nhiệm vụ trung cấp quả nhiên không giống với nhiệm vụ sơ cấp. Vừa bắt đầu đã yêu cầu hắn cứu ba người cận kề cái chết. Dù nhiệm vụ có thời hạn dài hơn, nhưng độ khó lại tăng gấp nhiều lần. Ban đầu hắn còn nhàn nhã, giờ đây Cố Vô Ưu lập tức cảm thấy lo lắng.
Hắn đang băn khoăn rằng y quán của mình trong hai tháng tới liệu có gặp được loại bệnh nhân này không, thì đột nhiên, một người đàn ông hùng hổ lao vào, lớn tiếng kêu lên:
“Đại phu! Đại phu, cứu huynh đệ của ta!”
Cố Vô Ưu nhìn kỹ, thấy người đàn ông cao lớn này toàn thân đầy máu, trên tay ôm một người đang nhắm nghiền mắt.
Kẻ bị thương sắc mặt trắng bệch, trước ngực bị một món vũ khí sắc bén đâm xuyên, máu chảy không ngừng, trông như đã cận kề cái chết.
Thương xuyên thấu, cận kề cái chết.
Cố Vô Ưu: "…"
Trùng hợp đến thế sao???
Đây gọi là gì, buồn ngủ gặp ngay gối đầu sao???
Đây là lần đầu tiên Cố Vô Ưu gặp phải tình huống như vậy. Hắn chưa từng xử lý loại vết thương này, nhưng xem tình trạng hiện tại, đối phương hẳn cũng không có thời gian đi tìm đại phu khác. Hắn chỉ có thể cứng rắn tiếp nhận, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nói:
“Đừng hoảng, đặt hắn lên giường trong phòng trong, nhẹ tay một chút.”
Người đàn ông lập tức làm theo, còn Cố Vô Ưu nhanh chóng theo sau, đầu óc xoay chuyển liên tục, hắn nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Đột nhiên, âm thanh máy móc quen thuộc vang lên, cắt ngang suy nghĩ của hắn.
【Tinh! Phát hiện bệnh nhân mà ký chủ không thể xử lý, có sử dụng "Trải nghiệm y thuật thần y" không?】
“Dùng!”
Dù không biết đây là gì, nhưng hệ thống ban tặng chắc chắn là hàng tốt! Hắn cũng không còn cách nào khác, vậy thì cứ thử xem sao!
【Tinh! Đã sử dụng "Trải nghiệm y thuật thần y" một lần. Số lần sử dụng không thể tự động khôi phục. Chúc ký chủ sử dụng vui vẻ!】