Dư Dao Dao được con trai tiếp sức và giúp đỡ, càng quyết tâm đọc kịch bản ba bốn lần, toàn bộ lời thoại đều được khoanh tròn, ghi chú cẩn thận.
Đến ngày đoàn phim bắt đầu quay, Nghê Dịch đã đến đón cô từ sáng sớm.
"Chị, chuẩn bị thế nào rồi?"
Dư Dao Dao ngáp một cái, chọn đôi giày cao gót màu vàng kim yêu thích nhất từ kệ giày, rồi phối thêm chiếc khăn quàng cổ lớn màu vàng nhạt.
Đây là màu sắc của vảy loài cùng tộc mà cô từng ao ước mãi~
"Ừm, màu sắc rất hợp."
Cô chỉnh lại chiếc áo khoác đen trên người, vén mái tóc xoăn xõa tung ra sau tai.
Vì phải đến đoàn phim trang điểm, nên cô để mặt mộc, nhưng gương mặt nhỏ nhắn với làn da vẫn trắng mịn không tì vết, đôi môi hồng tự nhiên, không cần son vẫn tươi tắn, hai má ửng lên sắc hồng do hơi ấm trong nhà, càng làm cô thêm rạng rỡ.
Nghê Dịch liếc nhìn một cái, cảm thấy cô so với vài ngày trước còn có tinh thần hơn, nhan sắc cũng thăng hạng.
Không biết là được bồi dưỡng kiểu gì nữa!
Nói cô thức đêm đọc kịch bản, học lời thoại thì chắc chắn không phải.
Nhìn gương mặt này, rõ ràng là tràn đầy sức sống sau những giấc ngủ ngon, collagen dường như sắp tuôn ra ngoài.
Nghê Dịch nghĩ vậy liền thở dài, nhét bình giữ nhiệt mà dì Hứa đưa cho vào túi mình, lau mồ hôi trên trán.
"Chị, lần này chí ít cũng phải thuộc vài câu thoại đấy."
"Vai diễn đầu tiên sau năm năm trở lại, đừng có mà lại đọc 1234, nếu không dân mạng lại chửi chị như hồi trước."
Bên cạnh, cậu bé Tɧẩʍ ɖυệ được Thẩm Nghị Sùng dắt tay bước xuống lầu, nghe vậy liền nhíu mày.
Ánh mắt cậu nhóc nhìn mẹ mình ngay lập tức tràn đầy lo lắng.
Mẹ sẽ bị mắng sao!
Lần này mẹ chuẩn bị đọc đùi gà mà.
"Ba, nếu mẹ bị người ta chửi..." Cậu bé đi một đoạn xa, mới nhẹ nhàng kéo tay áo ba, đôi mắt nhỏ đầy vẻ lo âu, "Ba có thể giúp mẹ được không?"
Thẩm Nghị Sùng mím chặt môi.
Cậu bé đợi mãi không thấy ba trả lời, buồn bã cúi đầu.
"Ba, đưa con đến nhà trẻ đi."
"Ừ."
Lên xe, Nghê Dịch với bản tính lắm lời lại bắt đầu vừa lau mồ hôi vừa càu nhàu.
"Ở đoàn phim, mọi việc cứ nghe theo đạo diễn."
"Lần này nam nữ chính đều là người trong công ty Quang Tân, có vấn đề gì chị đều có thể hỏi họ."
"Nữ chính Mạnh Hân Nhiễm từng đóng hai vai phụ trong phim của đạo diễn Lý Ba, rất được ông ấy quý. Sau khi công ty giúp cô ấy tham gia các chương trình thực tế, cũng đã có chút tiếng tăm. Lần này đóng vai hoàng hậu, là chị em tốt của chị trong phim, hai người có nhiều cảnh đối diễn nhất. Cô ấy tính tình rất tốt, nổi tiếng là lễ phép với tiền bối."
"Nam chính Ngụy Minh, là một diễn viên kỳ cựu giàu kinh nghiệm. Nghe nói anh ấy rất thích chỉ dạy kỹ năng diễn xuất cho người mới, là nam thần ấm áp trong giới. Chị có thể nhân cơ hội học hỏi từ anh ấy, cảnh đối diễn giữa chị và hoàng đế cũng đứng thứ hai trong phim."
Nghê Dịch rõ ràng đã nghiên cứu kỹ kịch bản, nói xong liền nhìn sang Dư Dao Dao đang ngồi khoanh chân ở ghế sau, lòng như thắt lại, mồ hôi trên trán lại chảy thêm.
"Chị, em cầu xin chị đấy, lần này phải diễn cho tốt. Đạo diễn Lý Ba trước đây vốn đã không thích chị, lần này chị lại trở lại sau năm năm gián đoạn,..."
Dư Dao Dao lười biếng xoay người, "Biết rồi, ông ta trước đây đã ghét tôi, chỉ mong tôi nhận vai xong là chết ngay ngày đầu tiên."
Cái này trong truyện tiểu thuyết có viết mà.
Nghê Dịch thở dài, "Chị biết là tốt rồi, nhanh dậy xem lại kịch bản đi, đừng để bị đạo diễn Lý mắng nữa."
Dư Dao Dao vung chân, đá bay đôi giày cao gót đang làm khó mình.
"Thật không hiểu sao con người lại thích đi loại giày khó chịu này!"
Nghê Dịch: "... Chị, chị... thôi được, để em đọc kịch bản, chị nghe cho kỹ! Nhất định phải nghe đấy!"
Anh nhìn lướt qua những lời chỉ trích về diễn xuất của cô trên Weibo, cảm thấy ngột ngạt.