Trong mắt Tô Cẩn Vũ lập tức lóe lên vẻ kích động, hận không thể hóa thân thành một trong những đại hán dưới sân khấu, lao lên cho Tần Tử Uyên một trận đòn để đòi lại công bằng cho "cậu em trai" của mình.
Dù cảnh hỗn chiến này chủ yếu là tạo dáng và dùng động tác giả, nhưng đạo diễn Trương tuyên bố sẽ không cho Tần Tử Uyên dùng diễn viên đóng thế. Chỉ đạo võ thuật đã nhận được chỉ thị ngầm và sẽ bắt Tần Tử Uyên thực hiện nhiều động tác khó. Cậu ta không chỉ phải chịu trận trước đám đàn ông to lớn vạm vỡ mà còn phải đối mặt với những lần bị đạo diễn yêu cầu quay lại. Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi, con quỷ nhỏ trong lòng Tô Cẩn Vũ đã khoanh tay cười khoái chí, cơn giận trong lòng cũng tiêu tan đi phần nào.
Sau khi âm thầm tưởng tượng cảnh Tần Tử Uyên bị hành hạ, ánh mắt Tô Cẩn Vũ không khỏi dừng lại trên hộp gậy dưới sân khấu, đôi mắt hơi nheo lại. Hình như anh quên mất điều gì đó thì phải?
Không chờ anh nghĩ thêm, cảnh quay đã bắt đầu, lập tức thu hút sự chú ý của anh.
Lúc này không ai chú ý đến một diễn viên quần chúng lực lưỡng trong đám đông, ánh mắt gã chợt lóe lên tia hung ác khi nhìn về phía Tần Tử Uyên, nhưng nhanh chóng biến mất.
"Tổng giám đốc, ngài có cần tôi mở video và âm thanh trực tiếp của hiện trường không?" Thiết bị ở đây rất tiên tiến, có thể phát hình ảnh và âm thanh từ hiện trường.
Tô Cẩn Vũ gật đầu. Lúc nãy anh còn hơi tiếc vì không nghe được âm thanh. Dù sao anh vẫn nhớ Tần Tử Uyên có giọng nói quyến rũ đến mức khiến người ta mê đắm. Khụ khụ, anh tuyệt đối không thừa nhận mình đang hồi tưởng lại chuyện đó.
Sau khi che giấu sự mất tự nhiên của mình, âm thanh hiện trường vang lên bên tai. Vì có rất nhiều người nên tiếng ồn khá lớn, phần lớn là tiếng của diễn viên quần chúng.
Cho đến khi đạo diễn cầm loa hô lớn một tiếng "Yên lặng!", toàn trường mới dần trở nên im ắng. Âm thanh lúc này trở nên rõ ràng hơn nhiều.
"Diễn viên và diễn viên quần chúng đứng đúng vị trí như đã sắp xếp. Nhϊếp ảnh gia, kỹ thuật ánh sáng chuẩn bị!"
Sau tiếng hô "Action!" của đạo diễn, người giữ bảng đi qua trước máy quay đánh bảng, cảnh quay chính thức bắt đầu.
Một thiếu niên mặc áo xám đen đang bị đuổi theo. Gương mặt cậu ta đầy vẻ lo lắng khi nhìn về phía trước. Khi thấy mình sắp bị bắt kịp, cậu ta đã quyết định điều gì đó, ánh mắt trở nên kiên nghị và đột ngột dừng lại.
"Thiếu gia, cậu cứ chạy về phía trước đi, tôi sẽ không để họ qua đây!" Sắc mặt và ánh mắt cậu ta thể hiện rõ sự trung thành tuyệt đối của một tiểu tư đối với thiếu gia.
Trương Phong gật đầu. Nhóc này là do ông đích thân chọn. Dù diễn xuất còn non nớt nhưng biểu hiện vẫn khá giống nhân vật. Tuy nhiên, đoạn cao trào mới là phần quan trọng nhất.
Tô Cẩn Vũ lúc này cũng đứng thẳng người lên, bởi vì khi Tần Tử Uyên quay lại, hướng của cậu ta vừa vặn đối diện với vị trí của anh. Tuy nhiên khoảng cách vẫn khá xa nên anh không thể nhìn rõ.
Thế là anh cầm lấy điều khiển từ xa trong tay Trần Nam, chọn vào khung hình cận cảnh gương mặt của Tần Tử Uyên trên màn hình lớn.
Ngay khi vừa phóng to, Tần Tử Uyên ngẩng đầu lên, gương mặt đẹp trai phóng đại hiện ra trước mắt anh. Đôi mắt sắc lạnh như sói, mang theo khí thế liều lĩnh đến cùng.
Tô Cẩn Vũ siết chặt điều khiển trong tay, như thể một lần nữa quay về đêm hôm đó. Khi ấy, Tần Tử Uyên cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm anh. Nhưng lúc đó, vì trúng thuốc, cậu ta còn quyến rũ, hung hãn và tuyệt vọng hơn bây giờ.