Vu Đình và Đồng Uyển Uyển xám xịt rời khỏi nhà họ Ôn.
Trời biết, Lâm Lạc đã muốn làm như vậy từ lâu rồi, hai người này mỗi lần lén lút cũng không tìm được chỗ nào tốt hơn, cứ phải lén lút trong phòng hắn, lén lút trên giường hắn.
Sau khi hai người rời đi, Lâm Lạc ném vỏ gối, ga trải giường, vỏ chăn trên giường hắn vào thùng giặt. Những thứ này, hắn cảm thấy bẩn.
Buổi tối khi cha Ôn mẹ Ôn về nhà, mẹ Ôn đã chú ý đến những đồ dùng trên giường mới giặt, hỏi: "Văn Văn à, sao con lại giặt hết ga trải giường với vỏ chăn? Con không phải là..."
Mẹ Ôn rõ ràng là nghĩ đến bạn trai của Ôn Văn, Vu Đình: "Văn Văn, mẹ biết Vu Đình là đứa trẻ tốt, nhưng hai đứa... Hai đứa có thể..."
Mẹ Ôn muốn khuyên Ôn Văn biết giữ gìn bản thân, đừng dễ dàng trao hết tất cả cho đàn ông.
Mẹ Ôn còn chưa nói xong, Lâm Lạc đã cắt ngang lời bà ấy: "Mẹ, hôm nay con ra ngoài chơi với bạn, về nhà thì thấy Vu Đình và Đồng Uyển Uyển trên giường, con đã bảo bọn họ sau này đừng đến nhà chúng ta nữa."
Lâm Lạc căn bản không hề nghĩ đến việc che giấu chuyện xấu xa mà Vu Đình và Đồng Uyển Uyển đã làm, càng không giấu giếm cha Ôn mẹ Ôn.
Nếu không, đợi đến khi cha Ôn phát hiện bị suy thận, Vu Đình lại mặt dày đến trả viện phí cầu xin làm lành, chẳng lẽ nhà họ Ôn còn phải coi Vu Đình như ân nhân sao?
Vì vậy, Lâm Lạc tuyệt đối sẽ không che giấu, hắn muốn cho cha Ôn mẹ Ôn biết Vu Đình và Đồng Uyển Uyển là loại người như thế nào, dù khoảnh khắc này cha Ôn mẹ Ôn sẽ đau lòng, cũng tốt hơn là đau lòng cả đời sau này.
Kiếp trước, cha Ôn mẹ Ôn vốn lấy làm tự hào vì có người con rể tốt như Vu Đình, cũng cảm thấy con gái mình gả được người đàn ông như vậy mà vui mừng.
Thế nhưng, khi sau này, những người phụ nữ bên cạnh Vu Đình ngày càng nhiều, anh ta cũng không cưới Ôn Văn, họ mới dần dần hiểu rõ Vu Đình là người như thế nào.
Họ cũng muốn Ôn Văn tìm kiếm hạnh phúc khác, nhưng vì Vu Đình từng có ơn với họ, thế lực của Vu Đình lại ngày càng lớn, Ôn Văn đã là người phụ nữ của Vu Đình rồi, dù cha Ôn mẹ Ôn có hối hận cũng đã muộn.
Nửa đời sau của cha Ôn mẹ Ôn thực sự sống không hề vui vẻ, mặc dù Vu Đình chu cấp cho họ, để họ sống cuộc sống giàu sang.
Còn về Vu Đình, Lâm Lạc quá hiểu rõ bản chất của loại đàn ông trăng hoa này, anh ta tuyệt đối sẽ không buông tha Ôn Văn. Trong lòng anh ta, Ôn Văn mãi mãi là người phụ nữ của anh ta, anh ta cho rằng, rồi sẽ có một ngày, Ôn Văn sẽ tha thứ cho anh ta.
Đợi đến khi cha Ôn bị bệnh, Vu Đình nhất định sẽ xuất hiện trở lại, đối với Vu Đình mà nói, đó là cơ hội tốt để làm lành với Ôn Văn. Ôn Văn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn cha Ôn bị bệnh, vậy thì chỉ có thể làm lành với Vu Đình.
Mà Lâm Lạc muốn ngăn chặn tình huống như vậy xảy ra.
Câu nói của Lâm Lạc chứa đựng rất nhiều thông tin, khi mẹ Ôn hiểu được ý tứ trong lời nói của con gái, sắc mặt bà ấy lập tức thay đổi.
Nhưng điều mẹ Ôn nghĩ đến đầu tiên lại là Ôn Văn có đau lòng hay không, có buồn bã hay không. Mặc dù Văn Văn trông rất bình tĩnh, nhưng biết đâu Văn Văn đang giả vờ, thực chất là đang khóc thầm sau lưng bọn họ?
Mẹ Ôn kéo Ôn Văn vào phòng, ngồi lên ga trải giường mới thay của Ôn Văn: "Văn Văn à, nếu Vu Đình là người như vậy, con đừng đau lòng vì cậu ta, may mà hai đứa quen nhau chưa được nửa năm, tình cảm chưa đến mức đó, sau này, Văn Văn nhất định sẽ tìm được bạn trai tốt hơn."
Mẹ Ôn tìm mọi cách an ủi Ôn Văn, thậm chí còn kéo cả cha Ôn vào, hai người còn lén mắng Vu Đình, trách móc Đồng Uyển Uyển. Không ai biết, thực ra Lâm Lạc chẳng hề đau lòng chút nào.
Chỉ là sự bình tĩnh này trong mắt người khác đều chỉ là giả vờ mạnh mẽ mà thôi.
Khi Ôn Văn giành được giải nhất cuộc thi viết tiểu thuyết, mọi người cũng không quá ghen tị hay đố kỵ, mà ngược lại còn cảm thấy rằng Ôn Văn là "tình trường thất ý, sự nghiệp đắc ý".
Sau khi nhận được tiền thưởng, Lâm Lạc lập tức mua cổ phiếu của Phong Bạo.
Chưa đầy một tháng, Phong Bạo đã cho ra mắt sản phẩm mới nhất, gây chấn động toàn cầu, cổ phiếu của Phong Bạo cũng bắt đầu tăng vùn vụt.
Gần cuối học kỳ, Lâm Lạc quyết đoán bán tháo cổ phiếu. Sau đó, cổ phiếu của Phong Bạo không còn tăng nữa, thậm chí thỉnh thoảng còn giảm xuống.
Còn về Vu Đình, đúng như Lâm Lạc dự đoán, anh ta không hề có ý định từ bỏ Ôn Văn, cứ cách ba bữa năm hôm lại đến tìm Ôn Văn với ý định giải thích.
Nhưng Lâm Lạc không chấp nhận lời giải thích của Vu Đình, luôn lạnh lùng, Vu Đình cũng chỉ đành thất vọng ra về.
Tuy nhiên, thân phận thật sự của Vu Đình là một người trọng sinh, Ôn Văn chính là mối tình đầu của Vu Đình kiếp trước, chỉ là kiếp trước, anh ta không dám bày tỏ tình cảm với Ôn Văn, nhưng Vu Đình vẫn luôn âm thầm quan tâm đến Ôn Văn.
Vu Đình biết, thời đại học của Ôn Văn, cha cô bị bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật, có một cậu ấm vì theo đuổi Ôn Văn đã chi ra số tiền này, sau đó Ôn Văn kết hôn với người đàn ông đó.
Nhưng Ôn Văn sống không hạnh phúc, vài năm sau khi tốt nghiệp đại học Vu Đình đã từng gặp Ôn Văn. Lúc đó Ôn Văn rất tiều tụy, nghe nói người đàn ông kia ăn chơi đàng điếm bên ngoài, nghe nói Ôn Văn luôn bị nhà đó coi thường, nghe nói...
Sau khi trọng sinh, Vu Đình quyết định sẽ theo đuổi Ôn Văn, mang lại hạnh phúc cho cô.
Anh ta lại dựa vào việc biết trước tương lai để liên tục kiếm tiền, cải thiện cuộc sống cho gia đình mình. Anh ta cũng luôn nhớ đến sức khỏe của cha Ôn, chuẩn bị đợi đến khi cha Ôn vừa được kiểm tra ra bệnh thì đưa ra tiền chữa bệnh.
Như vậy, Ôn Văn sẽ không bị ép gả cho người đàn ông đó như kiếp trước nữa.
Chỉ là, sau khi Vu Đình theo đuổi được Ôn Văn, cảnh anh ta cười đùa với em họ của Ôn Văn, Đồng Uyển Uyển, lại bị Ôn Văn bắt gặp. Anh ta thậm chí còn không có cơ hội giải thích, Ôn Văn không để ý đến anh ta nữa.
Nhưng mà Vu Đình vẫn luôn chờ đợi cơ hội, đợi đến khi cha Ôn bệnh nặng nhập viện. Lúc đó, Ôn Văn nhất định có thể bình tĩnh lại nghe anh ta giải thích. Lúc đó, Ôn Văn nhất định sẽ tha thứ cho anh ta.
Bọn họ có thể quay lại như xưa, bọn họ có thể trở về khoảng thời gian hạnh phúc ngọt ngào trước kia.
Trước khi bắt đầu học kỳ mới, mấy ngày gần đây cha Ôn luôn bị chóng mặt buồn nôn, cơ thể cũng gầy đi rất nhiều, theo lời khuyên của mẹ Ôn và Ôn Văn, cha Ôn đã đến bệnh viện kiểm tra.
Ngày có kết quả kiểm tra, cha Ôn nhập viện.
Lúc này, cha Ôn đang điều trị bằng phương pháp thẩm tách máu, bệnh tình vẫn chưa nghiêm trọng đến mức phải ghép thận. Chi phí điều trị tuy đắt, nhưng dựa vào tiền tiết kiệm trước đây của nhà họ Ôn, cũng có thể duy trì một khoảng thời gian.
Tuy nhiên, bệnh tình của cha Ôn nhanh chóng chuyển biến xấu, bác sĩ đề nghị ghép thận. Mẹ Ôn và Ôn Văn là những người đầu tiên làm xét nghiệm phối ghép, nhưng đều không thành công.
May mắn thay, nguồn thận phù hợp cho cha Ôn đã được tìm thấy không lâu sau đó. Nhưng chi phí phẫu thuật và thuốc men lại trở thành vấn đề nan giải.
Chỉ dựa vào toàn bộ số tiền tiết kiệm của nhà họ Ôn thì hoàn toàn không đủ để chi trả khoản chi phí đắt đỏ này.
May là cộng thêm số tiền trong tay Lâm Lạc thì vừa đủ chi phí điều trị và thuốc men cho vài tháng sau phẫu thuật.
Chi phí thuốc men hàng năm sau phẫu thuật cũng là một khoản chi tiêu lớn, là gánh nặng cho nhà họ Ôn. Lâm Lạc vẫn cần tiếp tục kiếm tiền, nhưng thời gian không còn gấp gáp như trước nữa.
Vu Đình cũng xuất hiện, nhưng cha Ôn và mẹ Ôn đều tỏ thái độ lạnh nhạt với anh ta, anh ta còn bị mẹ Ôn mắng đuổi đi.
Ban đầu Vu Đình vẫn còn đang khó hiểu nhà họ Ôn lấy đâu ra tiền để phẫu thuật, sau đó nghĩ đến việc Ôn Văn đã từng đoạt giải cuộc thi tiểu thuyết, số tiền này có lẽ vừa đủ chi phí thuốc men.
Hai cuốn tiểu thuyết đoạt giải nhất của Lâm Lạc đã được giao bản quyền cho nhà xuất bản Tân Hạ. Nhà xuất bản Tân Hạ đã trả một khoản tiền để mua đứt bản quyền hai cuốn tiểu thuyết này.
Lâm Lạc biết rằng mặc dù hai cuốn tiểu thuyết này có tính thời sự, nhưng dựa vào thị trường đọc hiện nay, chúng chắc chắn sẽ không trở thành tiểu thuyết bán chạy.
Vì vậy, việc hai cuốn tiểu thuyết bị mua đứt, Lâm Lạc cũng không để tâm. Vốn dĩ hai cuốn tiểu thuyết này được viết ra chỉ để đoạt giải. Việc có thêm một khoản tiền từ việc bán bản quyền đối với Lâm Lạc coi như là một khoản tiền bất ngờ.
Thời gian này, vì cha Ôn bị bệnh, Lâm Lạc đã xin nghỉ học khá nhiều, nhưng giáo sư và cố vấn học tập đều rất thông cảm. Lâm Lạc ở trong bệnh viện cùng mẹ Ôn chăm sóc cha Ôn, khi rảnh rỗi, hắn lấy bút, lấy vở ra viết tiểu thuyết.
Trong lúc đó, Lâm Lạc cũng đã đọc không ít tiểu thuyết bán chạy. Trên thị trường có rất nhiều tiểu thuyết xuyên không, Lâm Lạc trực tiếp lấy tư liệu từ thế giới trước mà không hề gặp áp lực.
Lâm Lạc không còn viết tiểu thuyết bằng bạch thoại và văn ngôn để tranh giải như trước. Tốc độ viết lần này nhanh hơn rất nhiều, trong bệnh viện thì viết nháp một cách qua loa, rồi về nhà mở máy tính, nhập lại bản thảo vào Word.
Lâm Lạc rất sung sức, nhờ vào phương pháp luyện thở mà hắn có được ở nhiệm vụ trước. Thế giới này hiển nhiên không có linh khí, cũng không thể tu tiên, nhưng việc tăng cường sức khỏe thì vẫn không thành vấn đề.
Hàng ngày, Lâm Lạc chạy qua chạy lại giữa ba nơi: trường học, bệnh viện và nhà, nhưng cơ thể vẫn chịu đựng được, vẫn có thể dành thời gian viết tiểu thuyết. Ngược lại, mẹ Ôn vất vả lâu như vậy, cơ thể vô cùng mệt mỏi, sắc mặt cũng kém đi.
Lâm Lạc bảo mẹ Ôn nghỉ ngơi hai ngày, nhưng mẹ Ôn không đồng ý. Lâm Lạc bèn nhân lúc mẹ Ôn ngủ ở nhà, tắt đồng hồ báo thức, để bà ấy ngủ nướng thêm một chút.
Ngày cha Ôn xuất viện, Lâm Lạc đã viết xong một cuốn tiểu thuyết hai mươi vạn chữ, gửi bản thảo cho nhà xuất bản Tân Hạ. Dù sao trước đây hắn đã từng đoạt được hai giải thưởng lớn của cuộc thi tiểu thuyết Thanh Niên Mới, không phải là người mới hoàn toàn, sẽ không bị bỏ qua.
Quả nhiên, vài ngày sau, Lâm Lạc nhận được hồi âm của nhà xuất bản Tân Hạ. Sách đã được duyệt.
Trong lúc Lâm Lạc bận rộn, Vu Đình và Đồng Uyển Uyển đã chính thức xác nhận quan hệ, nhưng bọn họ lại sống không được tốt lắm.
Trước đó, Lâm Lạc đã nói sự thật cho cha Ôn và mẹ Ôn biết, giữa nhà họ Ôn và nhà họ Đồng đã có khoảng cách. Mẹ Ôn gặp em trai và em dâu cũng lạnh nhạt, nói năng khó nghe.
Cha Đồng và mẹ Đồng vốn đang thắc mắc, sau đó thấy Vu Đình và Đồng Uyển Uyển thường xuyên qua lại, cuối cùng mới hiểu ra chuyện gì.
Trong lòng cha Đồng và mẹ Đồng cũng rất tức giận, con gái duy nhất của mình chưa thành niên đã bị đàn ông dụ dỗ, mà người đàn ông này trước đây lại là bạn trai của Ôn Văn.
Xảy ra chuyện mất mặt như vậy, cha Đồng và mẹ Đồng đều không còn mặt mũi nào gặp ai. Việc quản giáo Đồng Uyển Uyển cũng trở nên nghiêm khắc hơn.