Đáng tiếc, đây chính là sự thật! Một sự thật mà ai ai cũng đều thấy rõ ràng, không thể chối cãi!
"Ái chà, thật ngại quá, mấy thứ này giờ đều là của ta rồi. Dù rằng không phải thứ gì quý giá lắm, nhưng dù sao cũng là do ta thắng được mà. Đành miễn cưỡng nhận vậy." Giọng điệu có phần miễn cưỡng của Mộc Hàn Yên làm cho Mộc Thành vốn đang ngơ ngác chợt bừng tỉnh. Nhưng ngay sau đó, hắn lại ước gì mình chưa từng tỉnh lại.
Mộc Thành đỏ cả mắt, nhìn Mộc Hàn Yên ung dung thu hết những dược liệu quý giá của hắn vào túi. Một ngụm máu nghẹn ứ ở cổ họng, nuốt không xuống, nhổ cũng chẳng ra. Đồ khốn kiếp, đã chiếm lợi còn khoe khoang! Có tin ta liều mạng cắn chết ngươi không hả!
"Giải tán đi." Việt Phàm Linh nở một nụ cười tươi tắn, ánh mắt nhìn Mộc Hàn Yên đầy vẻ hài lòng. Trong lòng bà lúc này cũng đặc biệt vui vẻ, khóe miệng không giấu được ý cười.
Khi mọi người đã lần lượt rời đi, Mộc Hàn Yên quay sang nhìn Việt Phàm Linh, nàng mỉm cười ngọt ngào và chậm rãi bước tới ôm lấy bà: "Đa tạ mẫu thân đã bao dung sự tùy hứng của con." Trong mắt mọi người, hành động của nàng rõ ràng là phá gia chi tử, chắc chắn sẽ thất bại. Thế nhưng, mẫu thân lại không hề ngăn cản nàng. Tấm lòng ấy, làm sao nàng không cảm động cho được?
Việt Phàm Linh thoáng ngẩn người, tim trong phút chốc như ngừng đập, rồi lại dâng lên niềm vui sướиɠ khôn cùng. Hàn Yên của bà bình thường tuy ngoan ngoãn, nhưng chưa bao giờ trực tiếp bày tỏ tình cảm như thế này, lại càng chưa từng gần gũi thân thiết đến mức này. Ngay cả lần trước, khi ở trong phòng ôm bà mà khóc nức nở, cũng là lần đầu tiên.
"Hàn Yên của ta là tốt nhất, không hề tùy hứng chút nào." Việt Phàm Linh vui vẻ nói, giọng điệu tràn ngập tự hào.
Mộc Hàn Yên chỉ mỉm cười. Mẫu thân nàng chính là như vậy, trong mắt bà, bất kể nàng làm gì, đều có lý do, đều là đúng đắn cả.
"Hai người, đi theo ta." Mộc Hàn Yên quay đầu nói với Hoa Nguyệt và Tư Dung.
Hoa Nguyệt dù bị thương nặng, thân hình gầy yếu vẫn đứng thẳng tắp, đáp một tiếng rồi lặng lẽ đi theo sau nàng. Ánh mắt Tư Dung thoáng chút phức tạp, nhưng cũng nhanh chóng bước theo.
Việt Phàm Linh định bước theo, nhưng suy nghĩ một lát rồi dừng lại. Bà luôn cảm thấy Hàn Yên của mình có gì đó khác lạ, nhưng khác ở chỗ nào thì lại không thể nói rõ.
Khi Mộc Hàn Yên đã dẫn hai người kia đi xa, Việt Phàm Linh vẫn còn đứng đó trầm tư suy nghĩ. Nghĩ mãi không ra, cuối cùng bà bừng tỉnh, khẽ đập một quyền vào lòng bàn tay còn lại. Đúng rồi! Hàn Yên đã thay đổi, trở nên hiểu chuyện hơn rồi! Nhìn xem, đã biết nói lời cảm ơn mình, còn ôm mình một cái thật lớn nữa! Thật sự là ngoan ngoãn hơn nhiều. Trong lòng Việt Phàm Linh tràn đầy niềm vui.
Nếu Mộc Hàn Phong ở đây, chắc chắn hắn sẽ bĩu môi mà nói: "Cái này thụ sủng nhược kinh có hơi quá rồi đấy? Chỉ ôm một cái mà đã thành hiểu chuyện hơn sao? Mẫu thân à, yêu cầu của người với Hàn Yên thấp đến mức nào vậy?"
Mộc Hàn Yên dẫn hai người đến sảnh đường trong viện của mình. Căn phòng khách này tuy không lớn, nhưng bài trí lại vô cùng tinh tế. Những đồ vật được bày biện đều có giá trị không nhỏ, đủ để thấy Việt Phàm Linh đã dành nhiều tâm huyết cho nàng. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Mộc Hàn Yên, bà luôn chu toàn đến từng chi tiết nhỏ nhặt.
Mộc Hàn Yên ngồi xuống vị trí chủ tọa, ánh mắt nhìn hai thiếu niên gầy yếu đang lặng lẽ đứng trong phòng khách. Trong lòng nàng hiểu rất rõ, hai người này không hề có thiện cảm với nàng. Ai bảo nàng là Mộc Hàn Yên, kẻ nổi danh ăn chơi trác táng ở Hắc Thạch Thành cơ chứ? Ngoài ăn uống vui chơi, nàng còn biết làm gì? Ồ, còn biết kéo bè kết bạn gây chuyện nữa. Nghĩ đến đám bạn bè kia, chính nàng cũng cảm thấy có chút xấu hổ.