"Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Động tác xoay người của Elfa khựng lại, không nói gì, sải bước rời khỏi đây.
Mục đích của anh ta đạt được thuận lợi hơn tưởng tượng rất nhiều.
Túc Dịch cũng mở cửa đi vào.
Vừa mới bước vào, trước mắt liền tối sầm, một cơ thể ấm áp ôm lấy cô.
Liệt Văn dùng giọng nói lười biếng và khàn khàn nói: "Cô đi đâu vậy? Tôi tỉnh dậy không tìm thấy cô."
Anh ta có thể ngửi thấy mùi lính gác khác trên người Túc Dịch, điều này khiến anh ta có chút khó chịu, muốn dùng mùi hương của mình che lấp đi mùi vị này.
Đáng tiếc, đây là phòng điều trị, anh ta không thể làm quá nhiều động tác.
"Cấp trên của tôi tìm tôi nói chuyện một chút."
Liệt Văn cong lưng, tựa đầu vào vai Túc Dịch, cọ cọ, giống như con mèo lớn không thể rời xa chủ nhân.
Túc Dịch đẩy anh ta ra, nói: "Anh trông đã tốt hơn nhiều rồi, lần điều trị này đã kết thúc."
"Haizz, thật là tuyệt tình." Liệt Văn thuận thế lui ra.
Không thể cưỡng ép người dẫn đường, đặc biệt là trong phòng điều trị, nếu không vũ khí trong tường sẽ dạy anh ta cách làm người.
Đột nhiên, ánh mắt của anh ta quét qua vết máu trên bộ đồng phục màu trắng của Túc Dịch, trong đôi mắt màu vàng kim có cảm xúc không rõ lướt qua.
Người dẫn đường cấp A không thể điều trị toàn diện cho lính gác vượt quá cấp bậc của mình quá nhiều, nếu không sẽ xuất hiện hiện tượng cạn kiệt tinh thần lực, nghiêm trọng hơn sẽ xuất hiện chóng mặt, đau đầu, chảy máu mũi, thậm chí là hôn mê, cho nên đa số người dẫn đường khi điều trị cho lính gác cấp cao, vì an toàn đều sẽ không dốc toàn lực.
Anh ta đưa tay sờ lêи đỉиɦ đầu Túc Dịch, đột nhiên dịu dàng hỏi: "Đầu còn đau không?"
Túc Dịch kỳ quái liếc anh ta một cái.
"Anh có thể đi ra ngoài rồi."
Liệt Văn nhướng mày cười một tiếng, khí chất dịu dàng lập tức bị phá vỡ, anh ta kéo kéo cổ áo, nói: "Được thôi, vậy lần sau tôi lại đến tìm cô, người dẫn đường nhỏ thân yêu của tôi."
Nói xong, nắm lấy tay cô hôn một cái, rời khỏi phòng điều trị.
Túc Dịch nhìn bàn tay bị hôn của mình suy nghĩ, đây là nghi thức bắt buộc sau khi lính gác điều trị xong sao? Thế sao Buck tại sao lại không có? Nếu không phải, tại sao Liệt Văn lại hôn?
Nghĩ không ra.
Cô lại trở lại bàn làm việc của mình, lần này không còn ai quấy rầy cô nữa, cô thuận lợi xem xong video, đại khái hiểu được phương pháp điều trị lính gác.
Sự đυ.ng chạm của người dẫn đường ở một mức độ nào đó có thể an ủi lính gác, nhưng muốn điều trị thanh lọc cần phải tiến vào không gian tinh thần của lính gác, nhưng đa số không gian tinh thần của lính gác không mở cửa cho người ngoài, chỉ mở cửa cho người dẫn đường có độ tương thích cao. Mà bây giờ đã không còn là thời đại coi trọng độ tương thích, cho nên đa số người dẫn đường sẽ cưỡng chế mở ra đường dẫn tinh thần của lính gác, tiến vào không gian tinh thần.
Quá trình này đối với lính gác mà nói vô cùng đau đớn.
Ngoài người dẫn đường điều trị, còn có một loại người dẫn đường chiến địa, người dẫn đường chiến địa thường đóng vai trò chỉ huy, khi cần thiết sẽ sử dụng tinh thần lực khống chế cơ thể lính gác, coi họ như công cụ chiến tranh để giành chiến thắng. Tinh thần thể của người dẫn đường chiến địa phần lớn có tính công kích, như vậy mới có thể bảo vệ tốt hơn cho chính người dẫn đường.
Thật là một thế giới kỳ diệu.
Túc Dịch không có bất kỳ kỳ vọng nào vào bản thân, càng không có mục tiêu gì, cô chỉ muốn hoàn thành công việc ba năm này theo đúng quy trình, còn về sau, rồi tính tiếp.
Mặt khác, sau khi rời khỏi phòng điều trị, Liệt Văn theo thông lệ đi đến trung tâm kiểm tra.
Mỗi một lính gác sau khi đến phòng điều trị đều sẽ đến trung tâm kiểm tra, thông qua số liệu giám sát để xem hiệu quả điều trị như thế nào.
Liệt Văn không quan tâm đến điều này, so với hiệu quả điều trị, anh ta càng thích ở bên cạnh người dẫn đường nhỏ hơn.
Đẩy cửa phòng kiểm tra ra, anh ta vẫn đang suy nghĩ nên tặng quà gì cho Túc Dịch thì tốt, tốt nhất là thứ quý giá, có thể được Túc Dịch chấp nhận và yêu thích, cũng có thể biểu đạt lời xin lỗi của mình.