Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Trở Thành Người Dẫn Đường Vạn Nhân Mê

Chương 12

Túc Dịch có chút do dự, không biết có nên nói với cấp trên của mình rằng mình không tiến hành điều trị hay không.

Cô ngẩng đầu nhìn Elfa hoàn toàn không có tư thế ngồi của quân nhân, cảm thấy trong chuyện này anh ta cũng có một phần nguyên nhân rất lớn.

Vì vậy cô nói: "Xin lỗi, thưa ngài, do tôi không quen thuộc với công việc, nên đã không thể điều trị cho anh ta, chỉ dùng tinh thần thể an ủi anh ta mà thôi."

Elfa cau mày.

"Cô không điều trị?"

Mặc dù mỗi phòng điều trị đều có camera giám sát, nhưng quyền riêng tư của người dẫn đường cũng cần được đảm bảo, ngoại trừ trường hợp cần thiết, video của phòng điều trị sẽ không được phép xem tùy tiện nếu không có sự cho phép của người dẫn đường, cho nên anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra.

Elfa nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mặt, bình thản, yên tĩnh, ngây thơ, một người không có gì cả như cô dường như không cần thiết phải nói dối.

Anh ta suy nghĩ một lát, nói: "Cô đã an ủi Buck như thế nào? Làm mẫu một chút."

Làm mẫu sao?

Nếu là với mục đích điều trị, Túc Dịch không cảm thấy việc an ủi của mình có vấn đề gì, nhưng bây giờ đối mặt là cấp trên, không phải bệnh nhân của mình, ít nhiều cô sẽ cảm thấy có chút mạo phạm người khác.

Nhưng vì cấp trên đã lên tiếng, cô tự nhiên phải nghe theo.

Những xúc tu màu đen từ sau lưng Túc Dịch dần dần trào ra, một trong số đó vươn ra quấn lấy cổ tay Elfa.

Cảm giác mát lạnh từ cổ tay truyền đến, làn da vậy mà bắt đầu khao khát sự tiếp xúc của xúc tu.

Xúc tu còn muốn trượt vào trong ống tay áo, Elfa theo bản năng đưa cánh tay về phía trước.

Cơ thể không nghe theo sự khống chế khiến anh ta cau mày, đồng thời dừng động tác lại.

Túc Dịch nhận thấy sự không vui của Elfa, cho rằng đây là do khó chịu gây ra, liền nắm lấy xúc tu đang thăm dò, ngăn cản nó mạo phạm thêm nữa.

"Xin lỗi, thưa ngài, hiện tại tôi vẫn chưa thể khống chế chúng tốt lắm."

Elfa cúi đầu, Túc Dịch không nhìn rõ biểu cảm của anh ta, chỉ thấy anh ta nhẹ nhàng gỡ bỏ sự quấn lấy của xúc tu, nói: "Không sao."

"Ngài cho rằng tôi có gì khác biệt so với các người dẫn đường khác sao?" Vừa nói, Túc Dịch vừa thu hồi xúc tu.

Elfa nghe vậy ngẩng đầu, nhìn Túc Dịch.

Không thể không nói, ngoại hình của Túc Dịch là hoàn hảo, hoàn hảo đến mức không tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào, chỉ là trông thiếu đi một chút linh động, giống như một vũng nước tù. Đôi mắt của cô rất đẹp, cũng rất trống rỗng, khi nhìn người khác thiếu đi cảm xúc, đồng thời cũng không có bất kỳ tính toán và ham muốn nào.

"Khó nói, nhưng năng lực thanh lọc của cô chắc chắn cao hơn rất nhiều so với các người dẫn đường khác."

"Là chuyện tốt sao?"

Elfa đứng dậy, chậm rãi đi đến gần Túc Dịch, nói: "Điều đó còn tùy thuộc vào cách cô nghĩ. Nếu cô muốn quyền lực và địa vị, đây là chuyện tốt. Nhưng nếu cô muốn yên tĩnh ở yên một chỗ, đây là chuyện xấu."

Túc Dịch gật đầu, trong mắt lóe lên suy tư, hỏi: "Nếu tôi không muốn công khai, ngài sẽ giữ bí mật cho tôi chứ?"

"Đương nhiên, tôi rất mong cô ở lại đây. Nhưng, tôi hy vọng cô dùng tâm đối đãi với những lính gác đó. Đây không phải là điều kiện cần thiết để tôi giữ bí mật cho cô, chỉ là hy vọng của tôi."

Elfa không giống như Liệt Văn từng bước ép sát, anh ta dừng lại ở một khoảng cách tương đối thoải mái, sẽ không khiến người ta cảm thấy có áp lực, đồng thời cũng có thể cảm nhận được sự coi trọng của anh ta.

"Đây là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ nghiêm túc đối đãi với bệnh nhân của mình."

Công việc của cô thực ra rất giống bác sĩ trong bệnh viện, là một "bác sĩ lính gác", cô tự nhận mình đã tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, cho dù là hành vi hay tư duy.

"Không, vẫn chưa đủ, cô cần phải dùng tâm hơn nữa. Những con chó điên đó cần sự quan tâm của cô."

Túc Dịch chậm rãi chớp mắt, không hiểu lắm.

"Tôi không hiểu lắm."

Elfa chỉnh lại ống tay áo đang xắn lên, cầm lấy chiếc áo khoác quân phục khoác trên ghế nói: "Đợi cô đến trung tâm điều trị sẽ hiểu. Đi thôi, tôi dẫn cô đi xem."