Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Trở Thành Người Dẫn Đường Vạn Nhân Mê

Chương 10: Điểm đặc biệt

Nhưng tại sao lại trở thành như vậy?

Liệt Văn cúi đầu nhìn cô gái nhỏ nhắm mắt trong lòng mình, giống như một tờ giấy trắng, không giống với những người cao cao tại thượng kia.

Anh ta nhẹ nhàng hôn lêи đỉиɦ đầu cô gái nhỏ, cảm nhận tinh thần lực của người dẫn đường tiến vào.

Nhẹ nhàng, dịu dàng, không có bất kỳ khó chịu nào, ngược lại khiến cho cơn đau nhức nhiều năm của anh ta được xoa dịu một chút. Theo tinh thần lực tiến sâu, sự hỗn loạn trong không gian tinh thần dần dần bình ổn, anh ta phát ra một tiếng than thở thoải mái.

Hãy thương yêu tôi nhiều hơn một chút nữa, là cô đã kéo tôi xuống khỏi ngai vàng kiêu ngạo, nên phải cho tôi thêm một chút nữa.

Túc Dịch từ sau khi thức tỉnh trở thành người dẫn đường, cũng đã âm thầm rèn luyện khả năng điều khiển tinh thần thể và tinh thần lực của mình.

Tinh thần thể và tinh thần lực trên thực tế có sự khác biệt nhất định, tinh thần thể giống như sự phản chiếu suy nghĩ chân thật từ đáy lòng, nó có chủ kiến riêng, đôi khi sẽ không nghe theo chỉ lệnh của chủ nhân.

Còn tinh thần lực thì khác, tinh thần lực hoàn toàn do đại não khống chế, hơn nữa vô cùng nhạy cảm, có thể bắt giữ được dù chỉ là một thay đổi nhỏ nhất từ bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên Túc Dịch tiến vào không gian tinh thần của người khác.

Không biết có phải vì mất đi rất nhiều ký ức hay không, không gian tinh thần của chính cô là một màu đen thuần, không có bất kỳ gợn sóng nào, cô vốn cho rằng không gian tinh thần của tất cả mọi người đều như vậy.

Nhưng sau khi tiến vào không gian tinh thần của Liệt Văn, cô mới phát hiện, hóa ra không gian tinh thần có thể phong phú như vậy, có điều "phong phú" này không phải là hiện tượng tốt gì.

Không gian tinh thần của Liệt Văn là một biển lửa đan xen giữa màu đen và màu đỏ, mặt đất giống như nhựa đường dính nhớp, Túc Dịch tận mắt nhìn thấy màu đen thôn phệ ngọn lửa màu đỏ.

Một con hổ có cánh nằm trong biển lửa, trên người quấn đầy bùn đất giống như nhựa đường, đôi mắt màu vàng kim của nó có chút vẩn đυ.c, trên cánh đầy vết thương. Lúc này đang cuộn tròn lại, thấy có người lạ xâm nhập, cũng chỉ phát ra một tiếng kêu nhỏ.

Túc Dịch có thể cảm nhận được, nó rất đau đớn.

Do dự một chút, Túc Dịch vẫn giẫm lên mặt đất kinh tởm, đi xuyên qua ngọn lửa màu đen đến bên cạnh con hổ. Cho dù là mặt đất nhựa đường hay ngọn lửa màu đen, dường như đều rất sợ cô, theo bước chân của cô lùi sang một bên.

Đây là vật chất ô nhiễm sao?

Cô không biết, giống như những gì cô đã nói trước đó, cô chưa từng trải qua đào tạo, không hiểu gì cả.

Cô đi đến trước mặt con hổ, mới phát hiện con hổ này to lớn đến vậy, cho dù là nằm trên mặt đất, cũng cao đến ngực cô, đứng dậy e rằng cao hơn hai mét.

Con hổ to lớn đáng lẽ phải rất có cảm giác áp bức, nhưng Túc Dịch lại cảm thấy nó rất giống mèo con, con mèo con mà cô từng nuôi chính là như vậy, bị bệnh liền tự mình cuộn tròn trong góc không có người, đợi đến khi cô tìm thấy liền phát ra tiếng kêu đầy tủi thân với cô.

"Mèo lớn ngoan, rất nhanh sẽ không sao đâu."

Mặc dù không biết phải cứu như thế nào.

Cô vuốt ve đầu con hổ lớn.

Lông hổ không mềm mại như tưởng tượng, có chút thô ráp, có lẽ vì bị bệnh, nên rất xơ xác, sờ vào không thích lắm.

Nhưng con hổ lớn rất thích được vuốt ve, chủ động cọ cọ vào tay Túc Dịch.

Theo sự tiếp xúc của cô với con hổ lớn, cô đột nhiên hiểu được cách điều trị.

Thật sự là không thầy tự thông.

Hai tay cô vuốt ve đầu hổ, tinh thần lực lấy cô làm trung tâm lan tỏa ra xung quanh, một phần trong đó dịu dàng bao bọc lấy con hổ lớn, dùng cách vuốt ve mèo lặp đi lặp lại lướt qua toàn thân con hổ lớn.

Nhựa đường dần dần rơi ra khỏi người con hổ, ngọn lửa màu đen xung quanh cũng dần dần giảm bớt, màu đỏ bắt đầu tăng lên.

Túc Dịch chải chuốt lại tinh thần lực hỗn loạn của Liệt Văn, ngọn lửa màu đỏ bớt đi vài phần hung hăng.

Ngay khi Túc Dịch muốn sửa chữa mặt đất, đột nhiên cảm thấy choáng váng, ý thức của cả người đột nhiên bị rút ra khỏi không gian tinh thần.