Trên sân bóng rổ, một bóng dáng không màng sự ngăn cản của đối phương, lao ra khỏi vòng vây, vài lần tung những cú ném tuyệt đẹp vào rỗ làm hắn thành công trở thành tiêu điểm của cuộc thi đấu.
Tô Vãn đứng ở trên khán đài, chung quanh toàn tiếng hoan hô cùng với tiếng la hét hết đợt này đến đợt khác.
Tô Vãn tóc dài búi sau đầu, ngũ quan tinh xảo, bên trên mặc áo croptop, dưới thân mặc quần dài cao bồi, hai chân thẳng tắp thon dài.
Rõ ràng là một bộ quần áo phổ thông, nhưng khi mặc ở trên người cô, lại luôn khiến người khác nhịn không được mà dời tầm mắt từ trên sân thi đấu để nhìn về phía cô, không khỏi cảm thán.
Đôi mắt đen nhánh xinh đẹp của Tô Vãn gần như tham lam nhìn về phía thân hình khoẻ khoắn trên sân bóng.
Thiếu niên trên trán ướt đẫm mồ hôi, chân dài, eo thon, thân hình to lớn đĩnh bạt, thậm chí còn nhìn thấy yết hầu đang không ngừng lên xuống của hắn.
Đồng phục màu trắng, mặc ở trên người Trịnh Tranh lại làm lộ ra dáng người vai rộng eo thon.
Thỏa mãn hết tất cả các yêu cầu về người trong mộng của cô, thèm còn không được.
Trịnh Tranh thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, từ cơ bụng hắn chảy xuống.
Vận động xong, hắn luôn hơi nhấp môi nếu liếʍ lên không biết hương vị sẽ như thế nào?
Thân thể mạnh mẽ hữu lực kia, khi làʍ t̠ìиɦ, có phải sẽ làm cho đối phương sướиɠ đến dục tiên dục tử hay không?
Chỉ nhìn thôi đã làm cho người khác mặt đỏ tim đập miệng đắng lưỡi khô.
Trịnh Tranh là anh trai cạnh nhà mà từ nhỏ Tô Vãn đã yêu thích.
Thi vào đại học A cũng là Tô Vãn là đi theo Trịnh Tranh mà đến.
Khi Trịnh Tranh làm chủ tịch hội học sinh, Tô Vãn liền xin vào vị trí trợ, chuyên môn giúp đỡ công tác của hắn.
Không chỉ có như thế, sau khi biết Trịnh Tranh thích chơi bóng rổ, Tô Vãn liền cố ý trà trộn vào câu lạc bộ thể dục.
Chỉ vì để có thể quang minh chính đại mà đưa nước suối cho Trịnh Tranh.
Tiếng còi vang lên, trận thi đấu kết thúc.
Đội của hắn cao điểm hơn, liền chiến thắng đối phương.
Sau khi Trịnh Tranh cùng đồng đội vỗ tay chúc mừng, liền tùy ý lau tay.
Tô Vãn vừa mới đưa nước cho một đội viên, liền xoay người đi về phía Trịnh Tranh.
Khi khoảng cách ngày càng gần, cô liền cảm giác được từ trên người hắn truyền đến sức nóng của mồ hôi, toàn là hormone nam tính.
Hắn kéo áo thun lên lau mồ hôi trên thái dương, làm lộ ra vòng eo tráng kiện cùng khối cơ bụng rõ ràng.
Tô Vãn chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn.
...........
Quyển 2 - Chương 2: Đoạt trúc mã thâm tình
“Anh Trịnh Tranh, cầm lấy.”
Tô Vãn đưa nước qua, lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi nước lạnh lẽo.
Chai nước khoáng trong suốt, hơi lạnh chảy ra làm ướt tay cô, đầu ngón tay cũng vì lạnh mà ửng đỏ.
Trịnh Tranh có một gương mặt anh tuấn lạnh lùng, trán cao, lông mày đậm, đôi mắt thâm thúy mà uy nghiêm, thật giống soái ca, cùng với một cái mũi cao thẳng. Bờ môi của hắn toát ra hơi thở cấm dục.Tóc mái đã sớm bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, tùy ý rủ xuống, khuôn mặt anh tuấn không còn thanh lãnh như xưa, mà nhiều thêm vài phần gợi cảm.
“Vất vả rồi, Tiểu Vãn.”
Bàn tay khớp xương rõ ràng tự nhiên mà nhận lấy bình nước, có lễ, nhưng không hề thân mật.
Yết hầu hắn lăn lộn, mồ hôi ngưng tụ thành giọt chảy dọc ở trên mặt, phá lệ gợi cảm.
Đôi tay thon dài bị nước đá làm cho ướt nhẹp, tùy ý mà chụp lên trên lan can.
Trịnh Tranh và Tô Vãn tuy rằng là thanh mai trúc mã, nhưng lại có chút xa cách.
Người có thể khiến cho cảm xúc của hắn dao động, chỉ chỉ có thể là Hạ Nhu Nhu.
“Trịnh Tranh!”
Hạ Nhu Nhu quang minh chính đại tiến lên giúp Trịnh Tranh lau mồ hôi.
“Thật là trâu bò! Lại là MVP!”
* MVP (Most Valuable Professional hoặc Most Valuable Player) là danh hiệu để tuyên dương sự đóng góp của người chơi, sự ảnh hưởng và những nỗ lực của các người chơi trong trận đấu.
Hạ Nhu Nhu là chủ nhiệm câu lạc bộ giải trí, tính tình phóng khoáng, hoạt bát lại chính nghĩa.
Trịnh Tranh thân hình cao lớn, đứng ở bên cạnh hắn Hạ Nhu Nhu có vẻ nhỏ xinh.
Mái tóc cắt ngắn, Hạ Nhu Nhu chính là mang tính cách của con trai, người tuy xinh đẹp, nhưng thân thể lại cứng nhắc không hề nhu mỹ như con gái.
Trịnh Tranh đuôi lông mày vừa động, trong mắt chỉ có Hạ Nhu Nhu, ánh mắt hoàn toàn khác với khi nhìn Tô Vãn.
Hắn nhìn cô ta chăm chú ánh mắt nhu hòa, thậm chí còn không tự giác mà đong đầy ý cười, khóe môi hơi hơi nhếch lên.
Chút biến hóa này Trịnh Tranh chính mình còn chưa nhận ra, lại là bị Tô Vãn bên cạnh nhìn rất rõ ràng.
...
Bóng đêm dần dần bao phủ, đầu đường cuối ngõ tràn ngập lớp sương mỏng, tản ra mùi đất nhàn nhạt cùng với mùi thơm của đồ ăn.
Trên phố đi bộ vẫn náo nhiệt như cũ, trong ngoài quán ăn đều ngồi đầy người, ăn uống linh đình, đèn đóm sáng rực, còn có mùi thịt nướng và pháo hoa.
Vì để chúc mừng chức quán quân của đội bóng rổ, bọn họ liền cùng nhau đi ăn khuya, có thể dẫn theo người nhà.
Hạ Nhu Nhu đi theo Trịnh Tranh đến tham dự, bao gồm cả Trịnh Tranh ở bên trong, thế nhưng vẫn chưa cảm giác có gì đó không đúng, giống như đương nhiên là như vậy.
---------
Quyển 2 - Chương 3: Đoạt trúc mã thâm tình
Trịnh Tranh giúp Hạ Nhu Nhu rót nước trái cây, nhịn không được hỏi: “Hôm nay cậu không phải có trận thi đấu sao?”
Hạ Nhu Nhu nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, còn là trận chung kết, nhưng mà khó khăn lắm cậu mới được lên sân khấu, mình đương nhiên muốn tới!”
“A đúng rồi” Hạ Nhu Nhu kích động mà quơ quơ mặt sau kẹp ảnh chụp của điện thoại di động lên, nghịch ngợm đắc ý mà cười, giống một đứa nhóc con: “Còn phải cảm ơn cậu nam thần may mắn, giúp mình thuận lợi bắt được giải nhất ~”
Đó là có một lần sấn Trịnh Tranh không chú ý, Hạ Nhu Nhu đã chụp lại.
Trên ảnh chụp nam sinh đoan chính, mày kiếm mắt sáng, độ cong khóe môi hơi hơi hướng về phía trước, đột nhiên bị chụp hình nên có chút kinh ngạc cùng lơ đãng nhưng vẫn toát ra vẻ sủng ái.
Trịnh Tranh bất đắc dĩ mà giúp Hạ Nhu Nhu chỉnh lại bộ đồ ăn mà cô ta không cẩn thận làm loạn: “Là cậu chuẩn bị đầy đủ, cùng liên quan gì đến tôi.” Hai người mập mờ ái muội, người khác biết điều nên không đi quấy rầy.
Tô Vãn ngồi ở đối diện một đồng đội khác, yên lặng cự tuyệt tên đỏ mặt bên cạnh đang khuyến khích thành viên đội bóng uống rượu.
Cô rũ mắt, trong tay nắm chặt đôi đũa một ngụm một ngụm ăn, nhịn không được nghĩ đến giấc mộng lần trước của mình.
Trong mộng Trịnh Tranh cùng Hạ Nhu Nhu giống như nam nữ chủ của ngọt văn, toàn bộ hành trình không hề có ngược mà HE. (happy ending)
Hai người đều là thành viên hội học sinh, một người làm chủ tịch tổ chức nghiêm ngặt, một người làm đội trưởng đội vui chơi giải trí.
Nữ chủ làm việc tùy tiện, lại còn tranh cường háo thắng, không phục lắm cách làm quá cứng nhắc của nam chủ, cảm thấy hắn là cố ý nhằm vào mình, nên thường xuyên cùng Trịnh Tranh đối nghịch.
Nhưng nam chủ chỉ là nhìn có chút lạnh nhạt, làm việc nghiêm túc cực kỳ, thật ra tính tình rất tốt, lại còn cao lớn đẹp trai, giữ mình trong sạch, có một đống lớn nữ sinh mê muội.
Sau khi ở chung, nữ chủ chậm rãi bị Trịnh Tranh thu hút, nam chủ cũng bị nữ chủ hấp dẫn sự chú ý, hai người có hảo cảm với nhau, chỉ là nam chủ trong chuyện tình cảm tương đối chậm chạp, còn không có phát hiện ra.
Hạ Nhu Nhu luôn thích bênh vực kẻ yếu, chính là thiếu nữ mười phần dũng cảm chính nghĩa, hỉ nộ ái ố đều bày ở trên mặt, chính là kiểu người hồn nhiên không rành thế sự.
Chỉ là làm việc luôn không bận tâm hậu quả, thường muốn người khác giúp cô ta xử lý cục diện rối rắm.
Nhưng may mắn Trịnh Tranh nhìn tuy lạnh nhạt cao ngạo, nhưng thật ra là ngoài lạnh trong nóng, tuy buồn phiền Hạ Nhu Nhu lỗ mãng, nhưng vẫn luôn yên lặng sủng ái cô ta.
Nữ chủ hiện tại đã bắt đầu âm thầm toả ra hào quang, trong tối ngoài sáng mà bắt đầu trêu chọc đùa giỡn nam chủ, làm cho nam chủ có đôi khi nhịn không được mà mặt đỏ tim đập.
----------
Quyển 2 - Chương 4: Đoạt trúc mã thâm tình
Trong khoảng thời gian này Tô Vãn cảm thấy rất hốt hoảng, chỉ cảm thấy cảnh trong mơ chân thật đến đáng sợ.
Ở trong mơ, Trịnh Tranh vẫn luôn xem cô là em gái mà đối đãi, mặc cho Tô Vãn dùng ra muôn vàn thủ đoạn cũng không dao động.
Sau khi tính kế thất bại, chính mình không chỉ có mất đi trưởng bối luôn giúp đỡ, mà cuối cùng còn lưu lạc đến nỗi tìm một người có tướng mạo và năng lực đều bình thường để làm lốp xe dự phòng…
Sự an ủi đáng giá duy nhất trong mộng chính là cô luôn ôn nhu thẹn thùng ngoan ngoãn, mỹ mạo dịu dàng, lại tự ti.
Chẳng những vẫn luôn yên lặng yêu thầm Trịnh Tranh không dám hành động, thậm chí khi có người theo đuổi liền liền từ chối, làm cho người ta phải rút lui.
Việc này cùng hiện thực quá không hợp!
Chạng vạng, liên hoan cuối cùng cũng kết thúc, mọi người nói chuyện với nhau ầm ĩ chuẩn bị rời đi.
Trịnh Tranh xách theo ba lô của Hạ Nhu Nhu, đột nhiên dường như sực nhớ ra điều gì, liền đi đến bên cạnh bàn Tô Vãn, Hơi thở thuộc về Trịnh Tranh từ chóp mũi khuếch tán lên đại não, mỗi một tế bào trên người cô đều bắt đầu kêu gào.
“Tiểu Vãn, mẹ kêu tôi nhắc em ngày mai về nhà một chuyến.”
Tô Vãn liếc mắt nhìn theo Trịnh Tranh đang đi phía sau Hạ Nhu Nhu, má lúm đồng tiền hơi hãm xuống: “Vâng, anh Trịnh Tranh, vậy đêm nay chúng ta……”
Kiều gia phá sản trước, nhưng mối quan hệ cùng với Cố gia vẫn luôn rất tốt, hai nhà vẫn luôn muốn kết giao chặt chẽ. Đặc biệt là mẹ của Trịnh Tranh, đối với Tô Vãn đặc biệt thích, giống như là yêu thương con gái ruột của mình.
Sau khi Kiều gia sa sút, mẹ Cố còn vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Tô Vãn, như là gọi tới nhà ăn cơm, mang theo cô cùng đi dạo phố mua quần áo, trộm bỏ tiền tiêu vặt gì đó cho cô…
Sau khi Tô Vãn thi đậu đại học A, Cố gia thậm chí còn nhập lại cả khu vực của ông ngoại Trịnh Tranh, để cho Tô Vãn ở bên ngoài có nơi nghỉ ngơi, cũng thuận tiện để cho Trịnh Tranh chiếu cố cô.
Trịnh Tranh không cảm thấy có gì không đúng: “Đêm nay tôi về nhà trước, chút nữa tự em trở về chung cư đi, nhớ phải chú ý an toàn.”
“Được…” Tô Vãn vẫn luôn biết lấy lòng mẹ Cố là vô dụng. Mẹ Cố đối với cô rất tốt, kỳ thật là do cô luôn biểu hiện ra vẻ ngoan ngoãn xinh đẹp, còn có ý tác hợp cô với Trịnh Tranh.
Trịnh Tranh không thích cô, sau này Cố gia cũng không có trách nhiệm vẫn luôn giúp đỡ cô.
Không thể phủ nhận, lúc đầu Tô Vãn thích chính là dáng vẻ cao lớn đẹp trai của Trịnh Tranh, nhưng mặt sau càng thích gia thế của hắn.
Tình yêu và bánh mì, Tô Vãn đều muốn.
Quyển 2 - Chương 5: Đoạt trúc mã thâm tình
“A từ từ!” Hạ Nhu Nhu đột nhiên kéo lấy cánh tay Trịnh Tranh, làm cho quần áo Trịnh Tranh bị nhăn nhúm: “Cậu quên rồi sao? Cậu phải cùng mình trở về chỗ Tiểu Kê!”
“Hả, Tiểu Kê?”, Tô Vãn giật mình cười khúc khích, ý vị mập mờ mà nhìn Trịnh Tranh.
“Khụ……” Trịnh Tranh bất đắc dĩ mà kéo kéo cánh tay đang treo người trên mình, đau đầu trả lời: “Tiểu kê là tên của con vẹt mà Hạ Nhu Nhu nuôi.”
Tên con vẹt của Hạ Nhu Nhu, đều nghịch ngợm đáng yêu như vậy, thật giống chủ nhân của nó.
Chính tính tình thú vị này là nguyên nhân quan trọng nhất hấp dẫn sự chú ý của Trịnh Tranh.
“Tôi đồng ý khi nào?” Trịnh Tranh hỏi.
Hạ Nhu Nhu liền chơi xấu: “Mặc kệ, tiểu kê nhớ cậu ríu rít cả lên, ồn ào muốn cậu cho nó ăn!”
Hạ Nhu Nhu biết Tô Vãn là tiểu thanh mai nghèo kiết xác của Trịnh Tranh, cũng nhìn ra được Trịnh Tranh chỉ xem một mình cô ta là em gái, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Có lẽ là con gái đối với những cô gái xinh đẹp hơn luôn có ý đối đầu.
Loại tâm tư bí ẩn phức tạp này, có lẽ ngay cả Hạ Nhu Nhu cũng không nhận ra được.
Nhìn hai người trước mắt không coi ai ra gì mà ve vãn đánh yêu, Tô Vãn rũ mắt cười tạm biệt: “ Chị Nhu Nhu, anh Trịnh Tranh, em không quấy rầy hai người nữa, em về trước đây.”
“Chú ý an toàn nha.” Hạ Nhu Nhu vui buồn đều bày hết ở trên mặt, trong mắt hiện lên vài phần đắc ý.Tạm biệt Tô Vãn, gió đêm thổi qua, hai người bước chậm ở trong khu rừng nhỏ.
Hạ Nhu Nhu chọc chọc Trịnh Tranh, dùng âm thanh không lớn cũng không nhỏ hỏi, “Khi nào cậu mới giới thiệu mình với người nhà?”
Trịnh Tranh nghe vậy bỗng nhiên kịch liệt ho khan, cổ đỏ lên, bị Hạ Nhu Nhu đột nhiên trêu đùa mà không kịp phòng ngừa, khẩn trương: “Cái…… Cái gì mà giới thiệu với người nhà?”
Trịnh Tranh chỉ cảm thấy Hạ Nhu Nhu là đang làm loạn, không phát hiện cô ta là đang thị uy với Tô Vãn.