Giang Triệu đã hứa sẽ dành tài nguyên cho Sương Hàn, và những gì anh làm không chỉ là giúp cô có vị trí nổi bật trên ứng dụng Tinh Tinh Live.
Khi đã có tiền lực đầu tư, dù streamer chỉ có mỗi gương mặt đẹp mà chẳng biết làm gì, vẫn có thể dễ dàng thành hot streamer.
Huống chi, Sương Hàn còn sở hữu kỹ năng ru ngủ đạt mức tối đa?
"Bùa ngủ đời thực gây sốt".
Mười giờ tối.
Livestream kéo dài hai tiếng kết thúc.
Lúc này, số người online trong phòng rất cao, nhưng người bình luận lại rất ít.
Có những người vừa vào xem liền chế giễu: “Livestream này bơm số liệu à? Người xem đông vậy mà chẳng ai thèm tương tác, không phải bot thì là gì?”
Sương Hàn chẳng buồn giải thích.
Hết giờ, cô dứt khoát tắt livestream mà không nói thêm một lời nào.
Sau đó, cô mở giao diện quản lý, cùng 1028 bắt đầu kiểm kê thu nhập tối nay.
“Wow!”
1028 vui vẻ nói: [Chỉ trong một buổi tối mà tiền thưởng đã lên tới mấy chục vạn rồi.]
Không chỉ vậy, lượng người xem trực tiếp cũng rất cao, phần chia hoa hồng từ đó cũng không ít.
Hệ thống bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: [Dù cho nền tảng lấy đi bảy phần, thì cô vẫn kiếm được rất nhiều tiền đấy!]
1028 vui mừng đến mức muốn bắn pháo hoa: [Cha ơi, cuối cùng chúng ta cũng sắp thoát nghèo làm giàu rồi!]
Sương Hàn ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế, thong thả nói:
“Mới vậy mà đã vui mừng sao? Nhớ cái đại gia số hôm nay không? Còn cả anh Triệu kia nữa?”
1028 gật đầu như gà mổ thóc: [Nhớ, nhớ chứ, đều là kim chủ bao nuôi cả!]
“Nhớ là được rồi.”
Sương Hàn vỗ nhẹ đầu hệ thống, cười khẽ:
“Ít nhất phải đạt tới mức độ giàu có như họ, lúc đó mới coi như là thoát nghèo làm giàu. Còn xa lắm!”
1028 lập tức khâm phục: [Cha đúng là cha, có tầm nhìn lớn thật!]
Sương Hàn ngáp một cái, lười biếng nói: “Ngủ thôi, ngủ thôi. Phải dưỡng sức, mai tôi còn đi gặp mỹ nhân.”
Sáng hôm sau, tám giờ.
Sương Hàn dậy sớm.
Rửa mặt, thay đồ, trang điểm nhẹ.
Đúng chín giờ, cô bước xuống tầng dưới.
Dưới chung cư đã đỗ sẵn một chiếc xe thể thao màu đỏ chói lọi, đúng là phong cách của ông chủ hoa công tử.
Giang Triệu nhìn đồng hồ, bật cười: “Nói chín giờ, cô thật đúng là chín giờ, không sớm lấy một phút.”
Sương Hàn mở cửa xe, lên xe, điềm tĩnh đáp: “Nhưng cũng không muộn một phút.”
Giang Triệu bất lực.
Các cô gái khác có hẹn với anh, ai cũng đều trang điểm thật kỹ rồi đến sớm chờ đợi.
Riêng cô gái này đúng là trường hợp đặc biệt!
Nếu sáng nay anh không đứng trước gương kiểm tra kỹ, chắc đã nghi ngờ liệu mình có còn sức hút nữa không.
Ngay khi Sương Hàn bước lên xe, từ trong chung cư, không ít ánh mắt ẩn giấu dõi theo cô.
Trên tầng chín, sau tấm rèm kéo hờ, Hoàng Lệ Lệ nghiến răng: “Quả nhiên… quả nhiên là cặp kè với kim chủ mới nổi lên được!”
Trong xe.
Sương Hàn ngồi thảnh thơi, chợt nhớ ra và hỏi: “Chúng ta đi đâu gặp bạn của anh?”
Giang Triệu cười khẽ: “Cuối cùng cô cũng nhớ ra mà hỏi à? Không sợ tôi đem cô đi bán sao?”
Sương Hàn liếc nhìn anh: “Anh bán tôi thì được gì? Anh thiếu tiền mà phải bán người chắc?”
Giang Triệu: “…”
Hình như có lý thật.
“Vả lại...”
Sương Hàn đánh giá anh từ trên xuống dưới.
“Tôi cần phải lo lắng về chuyện này à?”
Giang Triệu cảm thấy mình vừa bị xem thường.
Anh hỏi: “Vì sao không lo lắng?”
Sương Hàn nhếch môi cười: “Anh mà hỏi câu đó, chắc chưa từng thấy tôi đánh người rồi.”
Giang Triệu: “…”
Thấy không ổn, anh chuyển chủ đề: “Chúng ta sẽ đến nhà tôi.”
Sương Hàn ngạc nhiên: “Nhà anh?”
Giang Triệu gật đầu, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Người bạn tôi nói đến thực ra là anh trai tôi.”
“Anh trai anh?”
Sương Hàn gật gù: “À, ra vậy.”
Giang Triệu lại thấy không hài lòng với phản ứng này: “Này, phản ứng của cô chỉ thế thôi sao?”
Sương Hàn: “Gì cơ?”
Giang Triệu bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Anh trai tôi là gia chủ nhà họ Giang, thường xuyên đứng trong top đầu danh sách tỷ phú, là thanh niên tài giỏi, trẻ tuổi thành đạt, từng lập nên…”