Nhan Chiếu Ảnh giả vờ nói: “Ô kìa, Hàn Lộ, em vào kỳ phát tình rồi sao? Không có chút sức lực nào thế này.”
Trong đôi mắt hồ ly vốn luôn lạnh nhạt của Lâm Hàn Lộ thoáng qua một tia xấu hổ, cô mím môi, bướng bỉnh không lên tiếng.
Nhan Chiếu Ảnh ném điện thoại sang một bên, nhẹ nhàng gãi cằm Lâm Hàn Lộ như gãi cằm mèo.
Omega mím chặt khóe môi, thần sắc lạnh nhạt.
Đã chật vật đến mức này, Lâm Hàn Lộ vẫn duy trì vẻ lạnh lùng tự chủ vốn có của mình, như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi kỳ phát tình.
Giống như đóa hoa lê trên núi cao chỉ có thể ngắm từ xa mà không thể chạm vào.
Chỉ là trong mắt đóa hoa lê này mờ hơi nước, hàng mi dài rủ xuống khẽ run rẩy, để lộ một chút sợ hãi ẩn giấu, khiến người ta chỉ cần nhìn một cái, đã muốn bẻ gãy cành hoa, kéo cô rơi khỏi chốn mây cao.
Nhan Chiếu Ảnh cảm thấy ý thức của mình rơi vào một mảng tối tăm mờ mịt, du͙© vọиɠ thiêu đốt lý trí của cô, vô số ý nghĩ xấu xa không ngừng tuôn ra từ những góc khuất không tên trong lòng.
Cô rất muốn nhìn thấy Lâm Hàn Lộ lộ ra nhiều biểu cảm hơn.
Muốn Omega kiêu ngạo, lạnh lùng này lộ ra vẻ nhẫn nhịn, khó chịu.
Nhan Chiếu Ảnh như bị thứ gì đó mê hoặc, một tay bịt miệng Lâm Hàn Lộ, tay kia tùy ý cởϊ áσ khoác của Omega.
Lâm Hàn Lộ nghiến răng, dường như cuối cùng cũng không thể chịu đựng được sự tra tấn của tin tức tố, đột nhiên nắm chặt ga giường.
Nhan Chiếu Ảnh cúi người, hôn lên tuyến thể của cô ấy, nhẹ giọng nói: “Còn cả một ngày cơ mà.”
……
Loạn, quá loạn rồi.
Lâm Hàn Lộ tắm xong liền lên giường nghỉ ngơi, cô run rẩy thở ra một hơi, liếc nhìn Nhan Chiếu Ảnh đang ngồi bên giường sấy tóc, cảm thấy hôm nay thật sự đã đi quá giới hạn.
Nhan Chiếu Ảnh giống như yêu nghiệt dẫn dụ người ta sa ngã, không cho phép từ chối mà cuốn lấy cô, kéo cô vào một vòng xoáy hỗn loạn.
Hẹn hò đã một năm, lúc ở bên nhau Nhan Chiếu Ảnh luôn rất kiềm chế và dịu dàng, vô cùng quan tâm đến cảm xúc và tâm trạng của cô, chưa bao giờ mất kiểm soát như thế này.
Cảm giác mất kiểm soát và vượt ngoài dự đoán này khiến Lâm Hàn Lộ thật sự cảm thấy có chút sợ hãi.
Nhan Chiếu Ảnh nghiêng đầu tỉ mỉ sấy tóc, sau khi đánh dấu vĩnh viễn, hormone rút đi, cô cũng dần hồi phục khỏi ảnh hưởng của kỳ mẫn cảm, sau khi tắm xong đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nhan Chiếu Ảnh quay lưng về phía Lâm Hàn Lộ, mặt không cảm xúc nghĩ, hôm nay thật là một ngày tốt lành, Lâm Hàn Lộ và Sở Thiên Tuyết, thế nào cô cũng không thể đối mặt với một trong hai người.
Cô chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy, huống chi là mất kiểm soát trước mặt Lâm Hàn Lộ, không chỉ xấu hổ, mà còn cảm thấy hoang đường.
Chỉ là ảnh hưởng của kỳ mẫn cảm, cũng có thể khiến cô mất kiểm soát đến mức này sao?
Giọng nói khàn khàn của Lâm Hàn Lộ vang lên từ phía sau: “Chiếu Ảnh.”
Nhan Chiếu Ảnh tắt máy sấy tóc, nhìn chằm chằm vào bức tường ngay trước mặt, cố gắng làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ nhẹ nhàng hơn: “Ừm, sao vậy?”
Cô vẫn chưa sắp xếp lại tâm trạng của mình, có chút chột dạ, không biết nên dùng thái độ nào để đối mặt với Lâm Hàn Lộ, người đã bị cô giày vò suốt cả buổi chiều.
Lâm Hàn Lộ hỏi: “Chị…”
Nhan Chiếu Ảnh ngắt lời: “Hôm nay trong nhà có việc cần chị giải quyết, nên bị chậm trễ, kỳ mẫn cảm kéo dài quá lâu không được giải quyết, nên chị mới mất kiểm soát như vậy.”