Chung Thải nghĩ cũng đúng, bèn vui vẻ trở lại, dứt khoát xuống giường.
Giờ thần hồn cậu không đau nữa, chỗ khó chịu trên người cũng đã được Ổ Thiếu Càn xoa bóp thoải mái, nên động tác rất nhanh nhẹn, thoắt cái đã chạy đến đứng trên bệ tế đàn.
Trong nháy mắt, trên tế đàn lóe lên một mảng sáng, bao phủ lấy toàn thân Chung Thải.
Một lượng lớn thông tin tràn vào ý thức của Chung Thải, cho cậu biết tất cả về tế đàn này…
Ổ Thiếu Càn trơ mắt nhìn biểu cảm của Chung Thải đột nhiên trở nên trống rỗng, sắc mặt cũng dần dần mất đi huyết sắc, mà phía trước Chung Thải, trên tế đàn, từng quyển từng quyển hư ảnh giống như sách vở xuất hiện, mỗi khi thêm một quyển, sắc mặt Chung Thải lại trắng thêm một phần.
Anh biết rõ đây có lẽ là Chung Thải đang tiếp nhận truyền thừa, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng, chỉ là chuyện liên quan đến Bạn Sinh Bảo Vật, anh có lo lắng đến mấy, cũng không dám tùy tiện quấy rầy đối phương.
Dần dần, thời gian một nén nhang trôi qua.
Chung Thải đột nhiên mở mắt, đôi mắt sáng ngời, đầy thần thái.
Ổ Thiếu Càn thở phào nhẹ nhõm, yên tâm.
Chung Thải vừa mở miệng đã nói: "Lão Ổ, thứ này bảo em chọn một loại truyền thừa trước."
Ổ Thiếu Càn: "?"
Chung Thải cười hì hì, ngón tay lần lượt chỉ vào từng quyển sách hư ảo, giới thiệu từng cái một.
"Bắt đầu từ cái này, lần lượt là Đan bộ, Khí bộ, Phù bộ, Trận bộ, Ngự bộ, Khôi bộ, Nhạc bộ… Tế đàn muốn em chọn một, sau đó thông qua việc học kỹ nghệ của bộ đó để tạo ra thành phẩm, mỗi lần thành phẩm xuất hiện sẽ tỏa ra một ít linh vận. Tế đàn tự động thu thập những linh vận này, đợi đủ số lượng nhất định, em có thể đem linh vận bỏ vào tế đàn, để đổi lấy một số thứ có thể dùng được hoặc không dùng được. Nhưng đổi được thứ gì thì đều là hên xui, em không tự quyết định được."
Ổ Thiếu Càn chưa từng nghe nói qua loại Bạn Sinh Bảo Vật nào như thế này, có chút kinh ngạc, nhưng mấu chốt hiện tại vẫn là chọn truyền thừa.
"A Thải, cậu định thế nào?"
Chung Thải không chút do dự trả lời: "Đương nhiên là chọn Đan bộ, học Đan đạo rồi!"
Vấn đề này hoàn toàn không cần phải suy nghĩ!
Tu giả đều muốn đan dược, nên đan dược rất dễ bán, chỉ cần cậu học được môn thủ nghệ này, linh vận và tiền tài sẽ cuồn cuộn kéo đến!
Ổ Thiếu Càn cũng cảm thấy Đan đạo có địa vị cao nhất, nhưng vẫn nhắc nhở: "Cậu phải chọn thứ mình thích nhất, nếu không học sẽ khó chịu, không tốt cho cậu."
Chung Thải khoát tay, thản nhiên nói: "Em có học cái gì đâu mà biết thích cái nào? Dù sao em cũng hứng thú với Đan đạo nhất, cứ chọn nó đi!"
Ổ Thiếu Càn thấy cậu nghĩ thông suốt, tự nhiên yên tâm.
Thế là Chung Thải không do dự nữa, vươn cánh tay, trực tiếp chộp lấy "quyển sách" của Đan bộ.
Trong nháy mắt, những quyển sách khác đều biến mất, quyển thuộc về Đan bộ kia hóa thành một luồng sáng trắng, chui vào giữa trán Chung Thải.
Chung Thải nhắm mắt lại, không ngừng hấp thu lượng truyền thừa mênh mông như biển cả, đầu óc choáng váng, không hề chú ý tới, toàn bộ tế đàn cũng được bao phủ bởi một tầng ánh sáng trắng, các chi tiết cũng đang nhanh chóng thay đổi.
Ổ Thiếu Càn nhìn thấy rõ ràng.
Bức tường đá hình ngọn lửa đối diện với hố lõm trên đài đá đột nhiên cao lên, phía trước nhô ra rất nhanh, tạo thành một chỗ ngồi rộng rãi, đủ để một người nằm lên. Đồng thời, trong hố lõm bốc lên ngọn lửa trắng, lấp đầy toàn bộ hố, ánh lửa cuồng vũ, như đang bùng cháy dữ dội.