Vị cảnh sát trung niên này không né tránh, thở dài: "Hai người xui thật đấy... Nữ bệnh nhân mà hai người gặp trước đây, cô ấy lại gặp chuyện rồi."
Lâm Sở có chút không hiểu. Người đã chết rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?
Cậu ta còn muốn hỏi thêm nhưng lần này viên cảnh sát chỉ lắc đầu, không tiết lộ thêm bất kỳ thông tin nào.
Có lẽ cảnh sát đã phát hiện ra sự việc bất thường xảy ra với người phụ nữ mặc váy đen. Chỉ là thông tin họ điều tra được, sẽ không chia sẻ với hai người Lâm Sở đang ngồi trong phòng ghi chép lúc này.
"Ý anh là - chuyện thi thể người phụ nữ bị lột da trong nhà tang lễ sao?"
Chàng thanh niên tóc đen ngồi trên ghế với tư thế rất chỉnh tề lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng, như đang thảo luận về những chuyện vụn vặt thông thường như dự báo thời tiết, đôi mắt màu xanh lam dưới ánh đèn phản chiếu những vết nứt sâu nông như ngọc quý, thâm thúy nhưng lạnh lẽo.
Vị cảnh sát trung niên hơi giật mình, vô thức hít một hơi: "Làm sao cậu biết được?"
Tư Thanh Huyền giơ điện thoại lên: "Chuyện này đã lên đầu trang tin tức của thành phố chúng ta rồi. Tôi vừa thấy, muốn không biết cũng khó."
Vị cảnh sát trung niên mí mắt run lên, cúi xuống nhìn. Chỉ thấy trên màn hình điện thoại một dòng tin tức đỏ tươi:
《Hot! Bệnh nhân nữ tâm thần chết bí ẩn, thi thể bị bạo hành!》
Tin tức này được đẩy bởi một tờ báo lá cải nổi tiếng địa phương, thích đăng những tin tức giật gân, không chỉ dùng từ ngữ lộn xộn, đôi khi còn cố ý phóng đại sự thật. Thật giả lẫn lộn, khiến người ta khó phân biệt.
Sáng nay, tin tức họ đưa ra là về một thi thể phụ nữ tại nhà tang lễ thành phố bị xâm phạm, da người bị lột toàn bộ và đánh cắp. Hiện tại, cơ quan cảnh sát đã mở cuộc điều tra chính thức. Thậm chí bọn họ còn đăng tải hình ảnh của nạn nhân, dù đã được che mờ nhưng những người có mặt tại hiện trường ngay lập tức nhận ra đó chính là người phụ nữ điên loạn trước đây.
"... Lũ khốn này, đã bảo là đợi thông báo chính thức trước khi viết linh tinh, vậy mà vẫn không kiểm soát được cái tay của mình!" Viên cảnh sát không nhịn được mà chửi thề.
"Lần này họ viết tin tức thật đấy." Tư Thanh Huyền nói: "Nếu không, cơ quan cảnh sát cũng chẳng gọi chúng ta quay lại làm gì."
Sau khi sự việc bị phanh phui, viên cảnh sát già như mở hết lòng, giải thích tình hình với họ.
"Đúng là thật. Khoảng thời gian từ 12 giờ đêm đến 2 giờ sáng, hệ thống giám sát của nhà tang lễ thành phố đột nhiên hỏng, mạch điện cũng gặp sự cố. Khi mọi thứ trở lại bình thường, bọn họ phát hiện ra da của thi thể... đã bị lột sạch." Giọng nói của viên cảnh sát già trầm xuống: "Kỳ lạ là, hiện trường không để lại bất kỳ dấu vết nào. Điều này cho thấy nghi phạm có thủ đoạn rất cao siêu, thậm chí có thể nói là đánh lừa được cả trời đất, gần như không ai có thể tìm ra hắn."
"Việc lột da có thể là một hành động trả thù có chủ đích, hoặc cũng có thể là một sở thích đặc biệt nào đó của nghi phạm. Mỗi khi xuất hiện những đặc điểm kinh dị như vậy, điều đầu tiên chúng ta cần cảnh giác là khả năng xảy ra hàng loạt vụ án tương tự. Sau khi xác định sơ bộ rằng thành phố này chưa từng ghi nhận vụ án nào tương tự, chúng tôi đã thử mở rộng phạm vi tìm kiếm sang các thành phố lân cận - và thật bất ngờ, lại phát hiện thêm hai vụ nữa. Một trong số đó thậm chí không được phát hiện tại nhà tang lễ, mà là do công nhân vệ sinh tình cờ tìm thấy thi thể đã bị biến dạng hoàn toàn trong cống thoát nước."
Nói cách khác, đã có ba vụ được phát hiện. Nhưng đều không có bằng chứng vật chất nào để cung cấp manh mối điều tra. Những vụ chưa được phát hiện, bị bỏ sót, hoặc chưa ai biết đến thì còn nhiều hơn nữa.
"Chỉ vài ngày nữa thôi, vụ án này có lẽ sẽ không còn do chúng tôi tiếp tục xử lý. Hai người có thể hoàn toàn gỡ bỏ nghi ngờ trong ngày hôm nay cũng tốt." Viên cảnh sát nói: "Để tránh bị liên lụy mãi, xui thật sự."
Lâm Sở nhận ra sự thiện chí trong lời nói của viên cảnh sát trung niên, liên tục cảm ơn.
Rất nhanh, viên cảnh sát trẻ đi kiểm tra camera an ninh đã quay trở lại. Anh ta đóng cửa lại, đi vài bước, ánh mắt liếc qua lại giữa khuôn mặt của Tư Thanh Huyền và Lâm Sở hai lần, lạnh lùng nói: "Camera đã kiểm tra xong."
"Vất vvr rồi." Tư Thanh Huyền lần đầu tiên nở nụ cười kể từ khi vào đồn cảnh sát: "Vậy xin hỏi, khi nào chúng tôi có thể rời đi?"