Chiếc Porsche màu đen chầm chậm tiến vào biệt thự nhà họ Lệ. Lệ Khiêm dẫn Vân Sơ thẳng đến thư phòng của ông nội Lệ.
Vừa bước vào, cô đã thấy Lệ Hàn Chu đang ngồi bên trong. Anh gác chéo hai chân trên bàn trà, tay phải nghịch một chiếc bật lửa.
Nghe thấy tiếng động, Lệ Hàn Chu ngước mắt lên liếc nhìn, ánh mắt lạnh lùng, sau đó lập tức thu hồi tầm nhìn. “Tách!” Một ánh lửa bùng lên, Lệ Hàn Chu châm một điếu thuốc.
Ông nội Lệ trừng mắt nhìn anh:
“Thằng nhóc này! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng hút thuốc trong thư phòng của ta!”
Lệ Hàn Chu khẽ hừ lạnh một tiếng:
“Vậy bây giờ con ra ngoài?”
Rõ ràng là anh không muốn thấy Vân Sơ.
Ông nội Lệ bị anh làm cho tức điên, nhưng vào lúc này cũng không thể đuổi anh ra ngoài được. Ông đành nén giận, cười hòa nhã vẫy tay với Vân Sơ:
“Tiểu Sơ, cháu đến rồi? Mau vào đây.”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi có ý thức, Vân Sơ tận mắt nhìn thấy ông nội Lệ. Theo cốt truyện, ông là một người rất tốt với cô. Nhưng vì cô liên tục làm những chuyện ngu ngốc nên cuối cùng khiến ông hoàn toàn thất vọng.
Chỉ là, những chuyện đó cô không nhớ rõ. Cô chỉ biết diễn biến trong cốt truyện, nhưng cốt truyện không phải ký ức, cảm giác cũng hoàn toàn khác với việc chính bản thân trải nghiệm.
Vân Sơ bước tới, không nhìn Lệ Hàn Chu mà chỉ khẽ gọi:
“Ông ơi.”
Ông nội Lệ mỉm cười vui vẻ, vội bảo cô ngồi xuống:
“Tiểu Sơ, tối qua cháu ngủ ngon chứ? Hàn Chu có bắt nạt cháu không? Nói với ông, ông sẽ đứng ra làm chủ cho cháu.”
Lệ Hàn Chu hít một hơi thuốc, sau đó chậm rãi nhả khói, ánh mắt nhìn hai người đầy vẻ chế giễu, như thể đang xem một màn kịch.
Trước mặt anh, hai người này không phải mới diễn như vậy lần đầu. Một người đóng vai người tốt, một người đóng vai người ngoan hiền đây là chiêu bài quen thuộc của họ.
Vân Sơ không biết Lệ Hàn Chu đang nghĩ gì, nhưng cô chỉ muốn ly hôn:
“Ông ơi, cháu và Lệ Hàn Chu muốn ly hôn.”
Giọng nói của cô không mang ý thương lượng, mà là đang thông báo một sự thật.
Ông nội Lệ sững sờ. Tối qua, người ở biệt thự đã gọi điện báo rằng Vân Sơ bỏ nhà đi. Lúc đó ông còn không tin, bởi ông hiểu rõ hơn ai hết, cô gái nhỏ này yêu cháu trai mình đến mức nào.
Người ngoài đều nói ông quá nuông chiều cháu dâu, đến mức sẵn sàng để cháu trai mình chịu thiệt thòi vì cô.
Nhưng thực tế không phải vậy. Lý do ông thích Vân Sơ là vì cô yêu Lệ Hàn Chu, yêu nhiều hơn tất cả mọi thứ khác.
Sau đó, ông cho người điều tra hành tung của Vân Sơ, mới biết cô thật sự đã rời khỏi biệt thự và sáng sớm hôm sau đã đến Cục Dân Chính.
Đến Cục Dân Chính để làm gì? Ngoài kết hôn thì chỉ có ly hôn.
Kết hôn họ đã làm rồi, vậy thì chỉ còn ly hôn mà thôi.
Ông nội Lệ ngay lập tức nghĩ đến đứa cháu trai không ra gì của mình, không biết nó đã làm chuyện tồi tệ gì mà khiến một cô gái yêu nó đến vậy phải bỏ nhà ra đi trong đêm, rồi sáng hôm sau đến Cục Dân Chính chờ ly hôn.
Vì vậy, ông đã gọi cả hai về.
Trong gia đình như nhà họ Lệ, kết hôn không thể tùy tiện, mà ly hôn lại càng không được qua loa.
Ông nội Lệ nhặt cuốn sách trên bàn ném thẳng vào đầu Lệ Hàn Chu:
“Thằng hỗn láo! Mày đã làm gì vợ mày, khiến con bé sáng sớm đã chạy đi đòi ly hôn?”
Cuốn sách nặng trịch bay thẳng đến, Lệ Hàn Chu không né tránh. “Bốp!” Một tiếng cuốn sách đập mạnh vào trán anh, để lại một vết máu đỏ.
Bà Ngô vừa hay đẩy cửa bước vào mang trà, thấy cảnh này thì hoảng hốt. Bà vội đặt khay trà xuống, chạy đến kiểm tra vết thương trên trán Lệ Hàn Chu:
“Ông chủ, sao ông lại làm thế? Có gì thì nói chuyện đàng hoàng, sao lại động tay động chân?”
Ông nội Lệ cũng không ngờ Lệ Hàn Chu lại chịu để ông đánh, nhất thời trong lòng có chút đau xót, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ nghiêm khắc, hừ một tiếng:
“Thằng nhóc này cần phải được dạy dỗ.”
Lệ Hàn Chu đẩy tay bà Ngô ra, không thèm quan tâm đến vết thương trên trán. Anh đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng lướt qua ông nội và Vân Sơ:
“Hai người diễn xong chưa? Nếu xong rồi thì con về làm việc đây.”
Ông nội Lệ tức đến mức run rẩy, ông chỉ vào mặt Lệ Hàn Chu, nói với bà Ngô:
“Bà nghe xem thằng nhóc này đang nói gì? Nó nói tôi với Tiểu Sơ đang diễn kịch!”
Lệ Hàn Chu cười lạnh, trong ánh mắt toàn là sự khó chịu:
“Chẳng lẽ con nói sai? Ông không phải luôn phối hợp với cô ta, một người đóng vai người tốt, một người đóng vai người ngoan hiền. Trước đây ép con cưới cô ta, giờ lại muốn ép con làm gì? Sinh một đứa con với cô ta sao? À, đúng rồi, chuyện tối qua cô ta bỏ thuốc con, có phải cũng là do ông dạy không? Sinh một đứa con để giữ vững vị trí trong nhà họ Lệ à? Tôi khuyên cô đừng phí công, con tôi tuyệt đối sẽ không từ bụng cô mà chui ra. Dù là thuê người mang thai hộ, tôi cũng không bao giờ chọn cô!”
“Lệ Hàn Chu!” Ông nội Lệ đột ngột đứng bật dậy, tức giận đến mức toàn thân run rẩy:
“Mày nói vậy mà nghe được sao?”
Lệ Hàn Chu đáp lại:
“Ông không muốn nghe đúng không? Vậy tại sao lúc trước ông lại ép con phải cưới cô ta?”
“Ông ơi.” Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng.
Vân Sơ lặng lẽ nhìn hai người, khẽ nói:
“Chúng ta nên quay lại chuyện ly hôn đi.”
Ông nội Lệ ngây người. Ông cảm thấy Vân Sơ lúc này có gì đó rất khác trước:
“Tiểu Sơ, cháu thật sự muốn ly hôn sao?”
Cô gái nở một nụ cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong, giọng nói mềm mại:
“Đúng vậy, ly hôn rất tốt.”
Ly hôn là để sống sót, rời xa nam chính mới có thể giữ được mạng sống.
Ông nội Lệ cảm thấy khó hiểu:
“Đang yên đang lành, sao lại đột ngột đòi ly hôn?”
Không phải cô luôn rất thích cháu trai của ông sao?
Vân Sơ mím môi, quay đầu nhìn Lệ Hàn Chu, rồi bình tĩnh nói:
“Anh ấy không thích cháu, vậy tại sao cháu phải mãi thích anh ấy? Ông ơi, cháu không còn thích anh ấy nữa.”
Lệ Hàn Chu cười khẩy một tiếng, rõ ràng không để những lời cô nói vào mắt.
Ông nội Lệ lại có chút bất ngờ:
“Tiểu Sơ, ly hôn không phải là chuyện nhỏ đâu.”
Vân Sơ mỉm cười gật đầu:
“Cháu biết mà. Nhưng nếu không ly hôn, cháu sẽ không thể có được hạnh phúc. Ông ơi, cả đời này, cháu muốn được sống hạnh phúc.”
Lệ Hàn Chu sững người, ngẩng lên nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Vân Sơ cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, mỉm cười hỏi:
“Lệ Hàn Chu, anh cũng muốn ly hôn với tôi, đúng không?”
Lệ Hàn Chu bật cười, tiếng cười rất nhẹ, nhưng mang theo sự lạnh lùng:
“Được thôi. Ly hôn.”
Vân Sơ thu hồi ánh mắt, quay sang ông nội Lệ:
“Ông ơi, ông thấy không, chúng cháu đã bàn bạc xong rồi.”
Lệ Hàn Chu phì cười, tức đến bật cười. Bàn bạc xong?
Cô đã bao giờ bàn bạc với anh?
Khi kết hôn không bàn, đến lúc ly hôn cũng không bàn.
Cô nghĩ mình là ai chứ? Tại sao tất cả mọi chuyện đều phải theo ý cô?
Ánh mắt của Lệ Hàn Chu tối lại, mang theo áp lực vô hình. Đột nhiên, anh không muốn ly hôn nữa:
“Tôi đổi ý rồi.”
Vân Sơ ngẩn người:
“Anh nói gì?”
Lệ Hàn Chu ngồi phịch xuống ghế, vắt chéo chân, lạnh lùng nói:
“Không ly hôn nữa. Không nghe rõ sao?”
Vân Sơ hỏi:
“Tại sao?”
Lệ Hàn Chu cười nhạt:
“Bởi vì tôi thấy vui. Thấy cô không vui, thì tôi vui.”
Vân Sơ chỉ muốn đánh chết anh ngay lập tức.
Làm sao lại có một nam chính vô liêm sỉ như thế này chứ?
Lệ Hàn Chu tiếp tục nói:
“Hơn nữa, chỉ cần không ly hôn, cô vẫn là người của tôi. Sau này, tôi muốn hành hạ cô thế nào thì tùy ý tôi. Cô thấy thú vị không?”
Vân Sơ nhìn bộ dạng vô lại của anh, tức đến nghiến răng ken két.
“Ông ơi” Vân Sơ gần như sắp khóc, “Cháu thật sự muốn ly hôn. Trước đây đều là lỗi của cháu. Ông là người lớn, đừng chấp nhặt với cháu, hãy để cháu đi.”
Cô thực sự không muốn chết, không muốn bị hủy dung, bị móc mất một con mắt, bị đầu độc đến mức mất giọng.
Cô chỉ muốn được sống một cuộc sống bình thường.
Ông nội Lệ nhìn hai người một lượt, rồi cười nói:
“Tiểu Sơ, đừng vội. Tình cảm là thứ có thể từ từ bồi đắp. Hơn nữa, Hàn Chu không muốn ly hôn, ông cũng không còn cách nào. Lúc đầu là ông ép nó kết hôn, giờ chẳng lẽ lại ép nó ly hôn?”
Những lời này của ông rõ ràng là muốn nhắc nhở Vân Sơ rằng: làm người không nên quá tùy tiện, không thể cứ nói cưới là cưới, nói ly là ly.
Nhưng nếu không ly hôn, cô sẽ mất mạng! Vân Sơ hiểu rõ rằng trong những câu chuyện ngôn tình kiểu cũ như thế này, bất kỳ nữ phụ nào có liên quan đến nam chính cũng đều không có kết cục tốt, mà cô lại là người thảm nhất.
Giữ mạng quan trọng hơn!
Vân Sơ cắn môi, lùi lại một bước, cúi người thật sâu trước hai người:
“Xin lỗi, trước đây cháu đã sai. Cháu không nên cố chấp giành lấy thứ không thuộc về mình. Là cháu mù quáng, bây giờ cháu đã hiểu ra rồi. Xét đến việc cháu từng cứu ông một mạng, xin ông và Lệ thiếu hãy để cháu rời khỏi đây.”
Ngay cả từ “ông nội” cô cũng không gọi nữa, đủ thấy cô thật sự muốn rời đi.
Thấy cô như vậy, sắc mặt Lệ Hàn Chu khẽ thay đổi. Trong sự lạnh lùng của anh xuất hiện một tia nguy hiểm. Anh cảm thấy mình dường như đang bị cô coi thường.
Lời đã nói đến mức này, ông nội Lệ cũng thấy khó xử. Dù sao, Vân Sơ cũng từng cứu mạng ông.
Ông khẽ thở dài:
“Thế này đi. Dù sao cũng mới kết hôn nửa năm mà đã ly hôn, nói ra không hay. Không thể để người ngoài nói nhà họ Lệ chúng ta xem hôn nhân như trò đùa được. Ông cho hai đứa một năm, hãy sống chung với nhau thật tốt. Nếu một năm sau hai đứa vẫn muốn ly hôn, ông sẽ không nói gì thêm. Nhưng nếu muốn ly hôn ngay bây giờ, ông không thể đồng ý.”
Vân Sơ tính toán trong lòng. Dựa theo cốt truyện kiếp trước, cô đã nghe tin tức về nam chính và nữ chính tái ngộ vào mùa đông năm nay. Hiện tại đã là cuối hè, nhiều nhất chỉ còn ba, bốn tháng.
Đến lúc nữ chính xuất hiện, chắc chắn nam chính sẽ không đợi đến một năm.
Khi đó, cô sẽ tránh thật xa hai người họ, mong rằng bản thân không bị kéo vào rắc rối nào.
Thấy cả hai không có ý kiến phản đối, ông nội Lệ cười nói:
“Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Tiểu Sơ à, cháu với Hàn Chu đã lâu không về biệt thự ở với ông rồi. Hôm nay ở lại chơi một ngày, tối nay ngủ lại đây nhé.”
Bà Ngô ở bên cạnh cũng cười nói:
“Vậy thì tốt quá. Để tôi vào bếp nấu vài món mà Lệ thiếu thích ăn.”
Lệ Hàn Chu lạnh nhạt nói:
“Không cần phiền đâu dì Ngô. Công ty còn việc, tôi đi trước. Trưa nay tôi không ăn ở đây.”
Nói xong, anh đứng dậy, sải bước rời đi.
Ông nội Lệ tức đến mức râu tóc dựng ngược, trừng mắt quát:
“Làm, làm, làm! Chủ nhật mà cũng bận! Tổng thống còn không bận bằng nó! Thôi, bà Anh, đừng để ý đến nó nữa. Bà nấu vài món Tiểu Sơ thích ăn, trưa nay chỉ có chúng ta ăn thôi.”
Bà Ngô, tên đầy đủ là Ngô Ngọc Anh, nghe vậy thì hơi ngượng ngùng, sau đó mỉm cười hỏi Vân Sơ:
“Thiếu phu nhân thích ăn món gì? Tôi sẽ nấu ngay.”
Bà thật sự không biết khẩu vị của Vân Sơ.