Nhưng khi chết đi, ký ức về Vĩnh Kỳ mới tràn về, làm nàng bừng tỉnh. Rõ ràng, Vĩnh Kỳ mới là người nàng quan tâm nhất. Nhưng trong suốt cuộc đời, nàng lại coi Như Ý như sợi dây duy nhất níu giữ cuộc đời mình.
“Đây chính là ý chứng sao?” Hải Lan thầm thì, lòng tràn ngập đau đớn.
Tiểu quỷ nhìn nàng, khẽ mỉm cười:
“Không hổ là mẹ ruột của Vĩnh Kỳ. So với những kẻ khác, ngươi thông minh hơn nhiều.”
Một tiểu quỷ khác khẽ gật đầu, tán đồng, rồi tiếp lời:
“Vốn dĩ các ngươi đáng lẽ phải sống một đời suôn sẻ, nhưng thế giới ấy đã bị nhiễu loạn. Như Ý trộm khí vận của các ngươi, khiến từng người một rơi vào trạng thái mất trí. Nhưng nàng lại quá sa đà vào cái gọi là "luyến ái não" hành động thiếu hữu lý, làm mọi chuyện tan vỡ. Kết quả, vài người trong số các ngươi mơ hồ tỉnh ngộ, và nàng thất bại. Tuy nhiên, vì nàng đã trộm khí vận, các ngươi đều bị liên lụy.”
Hải Lan ngạc nhiên hỏi:
“Thức tỉnh? Là sao?”
Tiểu quỷ đáp:
“Cái kẻ hoàng đế kia của các ngươi, lúc tỉnh lúc mê. Rõ ràng trong lòng rất phiền Như Ý, nhưng không thể không bị buộc làm những chuyện trái lương tâm để chiều theo nàng. Khi tỉnh táo, hắn đại phong lục cung, tặng lễ vật cho các phi tần hắn yêu thích, hoàn toàn bỏ mặc Như Ý. Đó chính là sự phản kháng bản năng của hắn.”
“Còn về Lệnh Phi, nàng là mẹ ruột của chân long thiên tử, được long khí bảo hộ. Nhưng tiếc thay, long khí quá yếu, khiến thời gian tỉnh táo của nàng quá ngắn ngủi, không thể thay đổi được gì nhiều.”
Tiểu quỷ nhìn Hải Lan, khẽ cười lạnh:
“Hiện tại, hãy tự mình nhìn lại cuộc đời của ngươi đi.”
Một trong hai tiểu quỷ vung tay lên, một bức tranh lớn hiện ra trước mặt Hải Lan, tái hiện rõ ràng từng khoảnh khắc trong cuộc đời nàng.
Từ lúc nàng trở thành thị thϊếp của Hoằng Lịch, đến khi nàng bị hắc hóa, ra tay hại chết Nhị A Ca. Từ nỗi đau khi Vĩnh Kỳ qua đời, đến lúc nàng bức tử Lăng Vân Triệt, rồi làm Như Ý mất lòng tin. Cuối cùng, là cảnh nàng dùng những nước cờ cuối cùng để vạch trần bộ mặt của Lệnh Phi.
Cả đời nàng chẳng qua chỉ là một con dao sắc, một quân cờ trong tay người khác, và một con rối không có suy nghĩ của riêng mình.
Hải Lan nhìn những gì mình đã làm, lòng tràn đầy oán hận và đau khổ.
“Làm sao ta có thể nhẫn tâm đối xử với chính con trai mình như vậy? Vì sao ta lại điên cuồng ép Vĩnh Kỳ đến đường cùng?”
Nhớ lại những lần Như Ý ban cho nàng vài chút thiện ý, giờ đây Hải Lan chỉ cảm thấy nực cười.
"Rõ ràng chỉ một câu nói là có thể khiến nàng chuyển cung, thoát khỏi sự chèn ép của Cao Quý Phi. Nhưng Như Ý lại để nàng chịu đựng suốt ba năm trời. Thật giả nhân giả nghĩa."
Hải Lan cười chua chát, đôi mắt đỏ hoe. Chỉ tiếc rằng khi còn sống, nàng đã bị ý chứng làm mờ mắt, một lòng một dạ phụng sự Như Ý mà không nhận ra những giả tạo trong hành động của nàng ta.
“Thuần Phi mới là người thực sự hiền lành, nhân hậu,” Hải Lan nghẹn ngào. “Nhưng ta lại phụ lòng nàng ấy…”
Nước mắt lăn dài trên gương mặt Hải Lan. Không tự chủ được, nàng quỳ xuống, khóc không thành tiếng. Lòng nàng ngập tràn sự hối hận, cảm giác tội lỗi đè nặng như đá tảng.
Bạch y tiểu quỷ nhìn người phụ nữ đang khóc đến mức moi cả đất, máu chảy từ đầu ngón tay, khẽ nói:
“Không có việc thiện nào lớn hơn là biết sai mà sửa.”
Một tiểu quỷ khác tiến lên, nâng Hải Lan dậy:
“Nhi tử của ngươi, Vĩnh Kỳ, đã dùng công đức tích lũy qua nhiều đời để đổi lấy cho ngươi một cơ hội trọng sinh. Hy vọng lần này ngươi có thể trở thành một người mẹ sáng suốt, đừng khiến hắn thất vọng. Ngoài ra, nếu ngươi có thể sắp đặt lại mọi chuyện, đưa Như Ý trở về đúng quỹ đạo cốt truyện, ta cũng sẽ đáp ứng ngươi một nguyện vọng.”
“Trọng sinh…” Hải Lan lẩm bẩm, không dám tin vào tai mình. “Ta… ta có cơ hội được sống lại sao?”
Tiểu quỷ gật đầu:
“Vĩnh Kỳ – đứa trẻ tốt bụng ấy, dù đã qua đời vẫn không ngừng nghĩ cho ngươi.”
Hải Lan hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên tia sáng của quyết tâm. Nàng khẽ cúi đầu, giọng nói trầm tĩnh nhưng kiên định:
“Ta nguyện ý quay lại và sửa chữa mọi sai lầm. Nhưng ta cầu xin ngươi, hãy để Vĩnh Kỳ kiếp sau có được một người mẹ tốt. Để con ta có thể sống trường thọ, bình an và hạnh phúc.”
Tiểu quỷ mỉm cười, gật đầu:
“Thành giao.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến Hải Lan cảm thấy mắt mình mờ đi.