Hệ Thống Đáp Ứng Nguyện Vọng Nam Chính

Chương 25

Trong điện của Long Cửu U trải thảm, cũng là màu đỏ, viền vàng, mép thảm uốn lượn, chất liệu thượng hạng, từng sợi lông tơ xếp chồng lên nhau, giống như những bông bồ công anh bị gió thổi dạt về một phía, cảm giác rất mềm mại, trải trên sàn nhà như đợt sóng cuối cùng ập lên bãi cát, rất đẹp mắt.

Lộ Tư Lương trong lúc nhận lỗi còn lén lút quan sát một hồi, thật không ngờ Long Cửu U lại có gu thẩm mỹ hiện đại như vậy, vừa nhìn liền biết là do thợ thủ công chuyên nghiệp làm, nghi hoặc từ trước đến nay lại hiện lên, Long Cửu U lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Hiện tại Âm Ưng Cung còn chưa gia nhập thế tục, nàng ta lấy đâu ra tài lực dồi dào như vậy.

Không khí ngưng tụ, hồi lâu, Lộ Tư Lương mới nghe thấy một giọng nói có chút bất đắc dĩ từ bên phải: "Bản tọa ở đây."

Cơ Cung Dao cứng đờ, vội vàng ngẩng đầu, mới phát hiện vừa rồi mình lại nhận nhầm cột nhà thành Long Cửu U, sắc mặt vô cùng bối rối, tay siết chặt mấy lần, cuối cùng nắm lấy góc áo, vội vàng đổi hướng, lại hành lễ một lần nữa.

Nàng ta nhìn người đang cúi đầu, toàn thân toát lên vẻ khẩn trương có thể thấy bằng mắt thường, mi mắt khẽ rũ xuống, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc khó phát hiện. Người này tuổi tác đã cao, đối mặt với nàng ta vẫn dễ dàng khẩn trương như vậy, luôn luôn sợ sệt, giống như đem trung thành và sinh mệnh khắc vào trong xương tủy, tùy thời đều có thể dâng hiến cho nàng ta.

Cũng chính vì vậy, nàng tin rằng người trước mặt sẽ vĩnh viễn không bao giờ phản bội nàng.

Chỉ là...

Khóe miệng xinh đẹp hơi cong lên, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.

"Ngươi biết mình sai ở đâu không?"

"Đệ tử... đệ tử không nên lười biếng tu luyện, ngay cả công pháp bình thường cũng không nhớ hết, càng không nên làm sư phụ thất vọng." Nàng cúi gằm mặt, đâu còn dáng vẻ cao cao tại thượng trước mặt thuộc hạ.

"Ngẩy đầu lên."

Cơ Cung Dao ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn.

Một đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc không tì vết đan chéo vào nhau đập vào mắt, Long Cửu U chẳng biết đã ngồi trên giường từ lúc nào, màn lụa đỏ từng tầng từng lớp, theo gió phất qua làn da trắng nõn, tầng tầng lớp lớp, khiến người ta nhìn không rõ biểu cảm của người bên trong.

Hơi thở Cơ Cung Dao cứng lại, vội vàng dời tầm mắt.

Đây là làm cái quái gì vậy! Ban ngày ban mặt, không đến mức mặc ít như vậy chứ.

Nhưng nàng chỉ dám thầm oán trách trong lòng, ngoài mặt vẫn nghe lời nhìn Long Cửu U, ánh mắt có chút dao động, sắm vai một thuộc hạ vừa đủ tư cách lại vừa trung thành.

"Bích Hải Khán Triều Sinh?" Long Cửu U khẽ cười một tiếng, đuôi giọng hơi nhếch lên. Gần như khi Lộ Tư Lương sắp không giữ nổi bình tĩnh, Long Cửu U lại nói thêm: "Không tệ."

Cô đã gạch bỏ rồi mà!

Cũng khó trách nàng ta có thể phân biệt ra mấy chữ này từ nét bút thô kệch kia, bản thân Lộ Tư Lương cũng chưa chắc đã phân biệt được.

"Dao nhi, con từ khi nào cũng học được thói nói bừa rồi?" Trong giọng nói dịu dàng ẩn chứa khí thế vô hình.

Long Cửu U nói xong câu này liền đứng dậy, đôi chân ngọc giẫm lên tấm thảm đỏ không biết tên, sắc mặt khó phân biệt đi về phía nàng.

Lộ Tư Lương suýt chút nữa muốn chạy trốn.

Cô rất nhát gan.

Mắt thấy nữ nhân ngày càng đến gần, Cơ Cung Dao mặt không đổi sắc, thân thể căng cứng lại đột nhiên thả lỏng, ánh mắt rất bình tĩnh: “Là đệ tử khiến sư phụ thất vọng, đệ tử... cam nguyện chịu phạt."