Em Gái Xinh Đẹp Của Bạn Tốt Thật Khó Chiều

Chương 30: Cô bé thông minh

Chuyện tìm gia sư cho Trình Tiểu Nguyệt cứ thế bị hoãn vô thời hạn.

Nhưng sau khi kết quả bài kiểm tra tháng đầu tiên được công bố, thành tích của Trình Tiểu Nguyệt vẫn dậm chân tại chỗ, không tiến bộ chút nào.

Vẫn giữ nguyên thứ hạng như lần trước.

Trình Chú quyết định thay đổi chiến lược.

Anh hứa hẹn rằng mỗi lần cô tiến bộ một hạng trong lớp, sẽ được thưởng 50 tệ.

Nhưng nếu tụt hạng, sẽ bị phạt 10 tệ.

Cô bé thông minh Trình Tiểu Nguyệt lập tức nghĩ ra một kế hoạch kiếm tiền chênh lệch cực kỳ tinh vi.

Ví dụ như... trước tiên cô sẽ cố tình rớt hạng khoảng 20 bậc, sau đó mới từ từ quay lại vị trí cũ.

Mỗi lần như vậy, cô sẽ mất 200 tệ, nhưng bù lại, khi quay về thứ hạng ban đầu, cô sẽ kiếm được tận 1000 tệ.

Một lần lướt sóng nhẹ nhàng, cô có thể kiếm về 800 tệ ngon lành!

Ai còn phân biệt được tôi với Einstein nữa chứ?

Nhưng khi Trình Chú nghe xong kế hoạch này, anh bật cười ngay tại chỗ, không nhịn được vươn tay chọc vào trán cô:

“Lớp có 40 người, đang đứng thứ 32. Em nói cho anh biết, định rớt xuống đâu để tụt thêm 20 bậc nữa hả?!”

Trình Tiểu Nguyệt lập tức ôm đầu, oa lên một tiếng đầy ấm ức.

Tiếng la của cô còn khiến Giang Kiến Xuyên, người đang ngồi trong phòng khách chơi điện thoại, phải liếc mắt nhìn qua.

Trên khuôn mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, nhưng đôi mày hơi chau lại, như thể không hài lòng lắm với hành động của Trình Chú.

Trình Tiểu Nguyệt lập tức như tìm thấy cứu tinh, lớn tiếng cáo trạng:

“Giang Kiến Xuyên! Anh trai em đánh em!”

Bình thường, chỉ cần nghe thấy cô bị bắt nạt, Giang Kiến Xuyên sẽ lập tức đứng dậy bảo vệ công lý.

Nhưng hôm nay—

Sau khi nghe thấy cô mách lẻo, anh vẫn ngồi yên trên ghế sofa, hoàn toàn không có ý định vào trong phòng giúp cô.

Trình Tiểu Nguyệt chớp mắt vài cái, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Trình Chú lại thưởng thêm một cú gõ đầu nữa, lạnh lùng nói:

“Còn học được trò mách lẻo à?!”

Lần này, cô còn chưa kịp la lên, thì trong phòng khách đã vang lên giọng nói lạnh nhạt, chặn đứng mọi chuyện:

“Trình Chú.”

Trình Chú đang mắng em gái, theo phản xạ dừng lại, quay đầu nhìn về phía Giang Kiến Xuyên.

“Hả? Gì?”

Giang Kiến Xuyên không bước vào, chỉ đứng xa xa trong phòng khách, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh:

“Không phải chúng ta hẹn đi ăn tối sao?”

Thực tế, đúng là bọn họ đã hẹn tối nay đi ăn cùng nhau.

Nhưng Trình Chú cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi không chút cảm xúc ngẩng lên:

“Bây giờ mới có 4 giờ rưỡi.”

Ai đi ăn tối vào 4 giờ rưỡi hả? Cậu là quỷ chết đói đầu thai à?!

Trình Chú híp mắt, ánh mắt đầy nghi ngờ dừng lại trên người Giang Kiến Xuyên, cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng Giang Kiến Xuyên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không chút hoang mang.

Thậm chí, anh còn mặt dày đổi sang một đề xuất khác:

“Vậy nếu còn sớm, đi chơi bóng đi.”

Trình Chú vừa định quay lại tiếp tục dạy dỗ Trình Tiểu Nguyệt thì khựng lại.

Bị Giang Kiến Xuyên cắt ngang như vậy, toàn bộ tâm tư lập tức bị đánh trật hướng.

Bình thường, sở thích của Trình Chú không nhiều, nhưng chơi bóng rổ chắc chắn là một trong số đó.

Vừa nghe nói sẽ đi chơi bóng, anh ngay lập tức quăng chuyện của Trình Tiểu Nguyệt ra sau đầu, không thèm quan tâm nữa.

Anh vừa đi ra cửa vừa dặn dò:

“Được, gọi cả Ngô Hạo Nam với mấy đứa kia đi. Lâu rồi không chơi, nếu không ra sân tay tôi cũng sắp rỉ sét luôn rồi…”

Trình Tiểu Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh trai mình ngày càng xa, biết rằng mình vừa thoát khỏi một kiếp nạn, liền nhẹ nhõm thở phào.

Cô chớp chớp mắt, vui vẻ nhìn về phía người đã “cứu mạng” mình, nháy mắt một cái đầy biết ơn.

Giang Kiến Xuyên hoàn toàn không để tâm đến mấy cái trò làm mặt quỷ của cô, chỉ bình tĩnh nhìn cô rồi nói:

“Còn không mau đi thay quần áo?”

Trình Tiểu Nguyệt ngây người mất hai giây, sau đó chợt hiểu ra—

Anh định dẫn cô theo!

Tâm trạng cô bỗng chốc bùng nổ như hoa nở giữa trời xuân.

Cô vội vàng gật đầu, “A! A! A!” đáp liên tục, rồi ngay lập tức đóng cửa phòng, lao đến tủ quần áo tìm đồ thay.