Trình Tiểu Nguyệt bị anh bế ra bếp, ngồi trên bàn đảo, vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh.
Sau đó, cô ngoan ngoãn uống hết bát nước ấm anh đưa.
Cơn đau bụng cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Cảm giác dễ chịu hơn khiến cô vô thức tựa đầu vào người anh, cằm khẽ chạm vào cổ anh, mắt nhắm hờ lại.
Tư thế này, hồi bé cô đã từng làm với cả anh và Trình Chú rất nhiều lần.
Nhưng bây giờ, cô đã mười lăm tuổi.
Giang Kiến Xuyên theo bản năng muốn đẩy cô ra, nhưng khi tay anh vừa nhấc lên, lại chần chừ dừng lại.
Sau vài giây im lặng, anh chỉ có thể bất đắc dĩ vươn tay đỡ nhẹ vai cô, tay còn lại cầm điện thoại nhắn tin cho Trình Chú.
[Giang Kiến Xuyên]: Em gái cậu không khỏe, về nhanh đi.
Hai mươi phút sau.
Trình Chú chạy về nhà.
Vừa mở cửa ra, đập vào mắt anh là cảnh tượng—
Giang Kiến Xuyên ngồi trên ghế sofa.
Mà cô em gái nhỏ của anh thì gục đầu vào vai anh ta, mắt nhắm nghiền, trông như thể... sắp lìa đời đến nơi.
Trình Chú hoảng sợ.
Anh còn chưa kịp thay giày, đã lập tức chạy đến, trợn mắt nhìn Giang Kiến Xuyên:
“Cậu gϊếŧ em gái tôi đấy à?!”
Giang Kiến Xuyên: “???”
Giang Kiến Xuyên: “......”
Giang Kiến Xuyên im lặng liếc nhìn Trình Chú vài giây, sau đó chỉ thở dài một hơi, giọng điệu nhàn nhạt:
“Yên tâm, sáng mai chắc chắn sẽ tỉnh lại, tiền đồ xán lạn.”
Trình Chú: “???”
Anh chẳng hiểu gì cả, lại thấy Trình Tiểu Nguyệt vẫn nằm im không nhúc nhích trên sofa, liền cau mày hỏi:
“Bây giờ là sao? Ngủ rồi hả?”
Giang Kiến Xuyên thản nhiên đáp: “Ừ.”
Rồi lại bổ sung một câu: “Ngủ được vào ban đêm, đúng là xuất sắc.”
Trình Chú: “......”
Anh vội vã chạy về nhà chỉ để nghe cái bản báo cáo này?
Dù biết Giang Kiến Xuyên làm việc khá đáng tin, nhưng Trình Chú vẫn không yên tâm. Anh cúi xuống, đưa tay kiểm tra hơi thở của Trình Tiểu Nguyệt, xác nhận cô vẫn còn sống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn em gái ngủ say một lúc, anh vẫn thấy khó hiểu:
“Rốt cuộc là chuyện gì? Không phải cậu nhắn tin bảo nó không khỏe sao? Tôi chạy về gấp như vậy, mà bây giờ nhìn nó có vẻ vẫn ổn đấy chứ?”
Giang Kiến Xuyên đỡ lấy cái đầu đang gục qua gục lại của Trình Tiểu Nguyệt, sau đó đứng dậy, cúi người bế cô lên theo kiểu công chúa.
Anh nhẹ nhàng đặt cô vào lòng Trình Chú, lúc này mới chậm rãi nói:
“Đau bụng kinh.”
Trình Chú bất ngờ không kịp phản ứng, bỗng dưng tiếp nhận một người trong tay, sững sờ chớp mắt.
Vài giây sau, anh cúi đầu nhìn cô em gái nhỏ đang ngủ say như con lợn con, dường như vẫn chưa thể tin được—
Cô nhóc quậy phá trong lòng anh… thật sự đã đến tuổi có kinh nguyệt rồi sao?
Trình Chú thoáng kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, em gái anh cũng đã 15 tuổi, chuyện này cũng không có gì lạ.
Thời gian đúng là trôi qua nhanh thật.
Như chỉ mới chớp mắt một cái, cô bé con ngày nào ê a bám theo anh, bây giờ đã dần trưởng thành.
Vì không có sự chuẩn bị tâm lý, Trình Chú có hơi ngẩn ra.
Lúc ngẩng đầu lên, anh đã thấy Giang Kiến Xuyên bước về phía cửa, chuẩn bị đổi giày ra về.
Anh vội đỡ lấy Trình Tiểu Nguyệt đang gối lên người mình, theo bản năng hỏi:
“Cậu cứ thế mà đi à?”
Giang Kiến Xuyên chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ loay hoay thay giày:
“Nếu không thì sao?”
Bây giờ đã gần 12 giờ đêm, nếu không phải tình huống khẩn cấp, anh cũng không có khả năng ở lại một mình với con gái nhà người ta lâu như vậy.
Còn không đi thì càng không thích hợp.
Trình Chú nghe vậy, liền “À” một tiếng đầy lơ mơ, nghe hiểu mà cũng chẳng hiểu lắm.
Nhưng Giang Kiến Xuyên không có ý định giải thích thêm.
Bỏ lại một Trình Chú vẫn còn chưa rõ đầu đuôi, Giang Kiến Xuyên không ở lại lâu, nhanh chóng trở về căn hộ của mình.
Vừa vào nhà, anh đổi giày, bước vào phòng ngủ lấy quần áo sạch rồi đi thẳng vào phòng tắm.