Em Gái Xinh Đẹp Của Bạn Tốt Thật Khó Chiều

Chương 11

Trình Tiểu Nguyệt vừa tưởng tượng đến cảnh đó, lập tức lắc đầu nguầy nguậy, nhanh chóng gạt ngay cái suy nghĩ kỳ lạ này ra khỏi đầu.

Nhưng mà, xét theo tư cách người đã chăm sóc cô suốt bao năm, cô lại cảm thấy có một danh phận khác còn hợp với Giang Kiến Xuyên hơn.

Vì thế, cô bé mím môi trầm ngâm một lát, rồi như có điều suy nghĩ mà lên tiếng:

“Vậy chẳng thà để một người làm ba, một người làm mẹ còn hơn.”

Mạnh Hoan: “???”

Mạnh Hoan: “.....”

Lúc này, Giang Kiến Xuyên vẫn chưa hề hay biết rằng mình bỗng dưng lại có thêm một cô con gái từ trên trời rơi xuống.

Còn Trình Chú, người bị ép đóng vai bố, thì lại đang bị cô giáo Triệu Hiểu Vân mắng một trận, mặt đen sì bước ra khỏi văn phòng.

Bây giờ đã là 5 giờ rưỡi chiều, tiếng chuông tan học vang lên khắp khuôn viên trường.

Lũ học sinh như bầy chó hoang vừa được thả khỏi chuồng, ùn ùn tràn ra khỏi lớp học, chen chúc nhau đi về phía cổng trường.

Ngược lại, Trình Chú lại đi ngược dòng, hướng về lớp 11A1. Từ xa, anh đã thấy Trình Tiểu Nguyệt đang hòa mình giữa đám bạn bè, khuôn mặt đầy phấn khích, ríu rít trò chuyện vui vẻ với nhóm bạn thân, trông cực kỳ hớn hở.

Đúng là cái tuổi tò mò chuyện trên trời dưới biển, xung quanh lúc nào cũng có đủ thứ chuyện để tám, hoàn toàn không nhận ra anh trai mình đã đứng ngay gần đó.

Trình Chú đứng dựa vào cửa cầu thang, mặc kệ đám học sinh đi qua đi lại đánh giá mình. Đến khi Trình Tiểu Nguyệt vô tư đi đến trước mặt anh, cô bé mới giật mình, chớp mắt đầy kinh ngạc:

“Anh... sao anh vẫn chưa đi?”

Trình Chú nhìn cô bé, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong giọng nói lại mang theo chút gì đó âm trầm:

“Chờ em đó, Khiêu Dược.”

Vừa nghe thấy vậy, Mạnh Hoan và mấy cô bạn lập tức hiểu ngay rằng có người sắp bị anh trai đích thân hộ tống về nhà, liền thức thời vẫy tay chào tạm biệt:

“Gặp lại sau nhé, Tiểu Nguyệt!”

Sau khi chào tạm biệt bạn bè, Trình Tiểu Nguyệt mới quay sang nhìn Trình Chú.

Không biết tại sao, rõ ràng anh trai đang gọi nhũ danh của cô một cách thân mật, nhưng cô lại vô cớ cảm thấy có chút... chột dạ.

Cảm giác này nói lên một điều: Chắc chắn anh trai không có ý tốt gì với mình.

Nhưng may mắn là, ít nhất Trình Chú vẫn còn nhớ giữ thể diện cho em gái mình. Trên đường về nhà, anh không nói gì cả.

Mãi đến khi về đến cửa nhà, Trình Tiểu Nguyệt xách cặp chạy ngay vào trong, suýt chút nữa thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng bất ngờ lại nghe thấy giọng anh trai vang lên phía sau:

“Đi học mà lo làm chuyện riêng, đúng không?”

Bước chân Trình Tiểu Nguyệt lập tức khựng lại.

Toang rồi.

Ngay sau đó, từ khóe mắt, cô bé thấy Trình Chú khoanh tay, đứng tựa vào tường với dáng vẻ như chuẩn bị tính sổ với cô. Giọng anh trai vang lên đầy thản nhiên nhưng lại cực kỳ đáng sợ:

“Lấy bài kiểm tra ngẫu nhiên trong giờ học ra đây anh xem.”

Trình Tiểu Nguyệt không ngờ anh trai lại bất ngờ kiểm tra chuyện học hành của mình! Cô bé lập tức hoảng hốt, trong lòng nóng như lửa đốt, vội vàng tìm cách chống chế:

“Sao tự nhiên lại muốn xem bài kiểm tra của em? Chúng ta không thể phân định rõ ràng từng chuyện sao?”

Hơn nữa, đi học nói chuyện riêng thì liên quan gì đến việc học dở chứ?!

Rõ ràng là đầu óc em không tốt, tại sao lại đổ lỗi cho cái miệng vậy trời?!

Nhưng lần này, Trình Chú không để cô bé có cơ hội lảng tránh.

Anh chậm rãi bước đến gần cô, vóc dáng cao lớn mang theo một áp lực vô hình, cúi xuống nhìn cô bé, nhướng mày cười nhạt:

“Không đâu, anh thích nắm nhược điểm người khác lắm.”