Giang Thu Nguyệt vừa mới tập thể dục xong, Lâm Bắc Bắc và Lâm Nam Nam cũng đã rửa bát xong xuôi. Đúng lúc này, đám người nhà họ Lâm cũng trở về.
"Mẹ, mọi người về rồi à?" Giang Thu Nguyệt tươi cười chào hỏi.
Vương Xuân Hoa trừng mắt lườm cô một cái, sau đó lập tức đi thẳng vào bếp.
Thấy trong nồi không có cơm, bà ta vừa định mở miệng chửi thì bị Lâm Phú Quý lườm một cái, đành nhịn xuống, sai Tiền Lệ đi nấu cơm.
Lúc này, không ai nhận ra miếng thịt khô trên xà nhà đã biến mất.
Khi Tiền Lệ nấu cơm xong, gọi cả nhà ra ăn, Giang Thu Nguyệt chậm rãi dựa vào khung cửa, cười tủm tỉm nói:
"Con ăn rồi. Con ăn thịt khô. Mẹ đừng có làm ầm lên bảo nhà có trộm nữa, nếu không lại phiền đến đại đội trưởng đấy."
"Cái gì?"
Vương Xuân Hoa vẫn chưa kịp phản ứng.
Bên cạnh, cháu trai thì thầm: "Con cũng muốn ăn thịt khô..."
Vương Xuân Hoa lúc này mới bừng tỉnh, không dám tin trợn tròn mắt: "Giang Thu Nguyệt! Mày dám ăn thịt khô của tao?!"
"Đúng vậy." Giang Thu Nguyệt bình thản nói. "Bác sĩ Giang bảo con phải bồi bổ cơ thể. Con tìm khắp nhà, thấy chỉ có thịt khô là có dinh dưỡng nhất. Chẳng lẽ con lại ăn thịt gà mái đang đẻ trứng sao? Mẹ thấy có đúng không?"
Nói rồi, cô thản nhiên quan sát biểu cảm của cả nhà họ Lâm.
Thời này ngay cả radio cũng không có, trời tối là đi ngủ. Nhưng cô đã ngủ cả ngày rồi, nếu không vận động một chút, chắc chắn đêm nay sẽ mất ngủ.
"Đó là thịt khô tao để dành cho Hiểu Hiểu!" Vương Xuân Hoa tức đến mức không thở nổi, lập tức lao tới định đánh Giang Thu Nguyệt.
Giang Thu Nguyệt lập tức hét toáng lên, chạy ra sân: "Mẹ đừng đánh con! Con chỉ làm theo lời đại đội trưởng, trong nhà có gì thì ăn nấy thôi!"
Cô vừa mới ăn no, sức lực dồi dào, giọng nói vang vang.
"Nếu mẹ còn đánh con, con sẽ đi tìm đại đội trưởng!"
Vương Xuân Hoa nghe vậy, hai mắt tối sầm, khí huyết dâng lên, ngất xỉu ngay tại chỗ.
"Mẹ!"
Anh em Lâm Nhị Trụ đồng loạt hét lên, vội vàng chạy tới nâng bà ta dậy.
Một lát sau, Vương Xuân Hoa mới tái nhợt tỉnh lại.
Giang Thu Nguyệt làm bộ như rất lo lắng, bước đến hỏi han: "Mẹ, mẹ sao thế? Con về làm dâu nhà họ Lâm sáu năm, đây mới là lần đầu tiên được ăn thịt, mẹ đến mức không nỡ cho con ăn một chút sao?"
Nói rồi, cô quay sang Lâm Phú Quý, giọng đầy ấm ức:
"Ba, ba thấy con nói có đúng không? Mẹ chưa bao giờ xem con là người một nhà cả. Nếu vậy thì tốt nhất là chúng ta chia nhà đi, con không muốn mỗi ngày phải nhìn mặt mẹ nữa!"
Lâm Phú Quý nghe vậy, đầu đau như búa bổ.
Trước đây, vợ ông ta sai bảo Giang Thu Nguyệt làm việc, ông ta luôn làm ngơ. Dù gì thì cũng không phải con ruột, để cô ta làm nhiều một chút cũng chẳng sao.
Dù sao, cũng là ông ta nuôi con trai lớn khôn, con trai cả phải có nghĩa vụ báo hiếu ông ta.
Nhưng bây giờ, Giang Thu Nguyệt lại đòi chia nhà?!
Lâm Phú Quý lập tức quát: "Đừng có nói linh tinh! Tao với mẹ mày còn chưa chết, ai cho phép chia nhà?!"
Cả nhà này sống được như hiện tại, hoàn toàn là nhờ Giang Thu Nguyệt mỗi tháng nộp 20 đồng. Nếu chia nhà, cô ta còn đưa tiền nữa không?
"Không thì cũng phải có cách giải quyết chứ? Mẹ luôn ghét bỏ con như vậy, ba nói xem làm sao bây giờ?"
Giang Thu Nguyệt cố tình mang theo chút giọng nghẹn ngào, giả vờ ấm ức để phù hợp với hình tượng của nguyên chủ.
Lâm Nhị Trụ đã dìu mẹ mình đứng dậy.
Lâm Phú Quý nhìn vợ, lại nhìn Giang Thu Nguyệt, cuối cùng vì 20 đồng mỗi tháng, ông ta nhịn xuống:
"Sau này việc nhà, vợ thằng hai làm cùng con, vậy được chưa?"
"Không được!" Giang Thu Nguyệt lập tức phản đối. "Con đã làm suốt sáu năm rồi. Công bằng một chút đi, sáu năm tiếp theo phải do em dâu làm. Sáu năm sau, con mới làm lại!"
Tiền Lệ lập tức phản đối:
"Trong nhà nhiều người như vậy, sao tôi có thể làm hết một mình được?"
Giang Thu Nguyệt nhướng mày, hờ hững đáp:
"Tôi làm được, sao cô lại không làm được?"
Rồi cô nhếch môi kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Hay là cô không bằng tôi?"
"Tôi..." Tiền Lệ tức đến nghiến răng ken két. Cô ta biết mình không thể cãi lại Giang Thu Nguyệt, bèn quay sang nhìn chồng cầu cứu:
"Nhị Trụ, em thật sự không thể làm hết ngần đó việc. Em còn phải chăm Đại Bảo nữa!"