Trong lúc Hạ Mạt không biết phải phản ứng ra sao, thì từ góc hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề, người đàn ông cao lớn thường trực trước cửa phòng cô đi tới.
"Ôi, không phải là Đại Xuyên đây sao? Con chó ngoan của Chu Cẩn Nghiêu, sao hôm nay phá lệ không đi theo hắn ta thế?”
Đại Xuyên không trả lời, chỉ bước nhanh đến nắm lấy cánh tay Hạ Mạt kéo cô ra sau lưng mình.
Hành động phòng bị rõ ràng như vậy lập tức khiến thần kinh của kẻ vừa nói bị kích động.
Gã đàn ông có hình xăm trừng mắt, ngửa cằm nhìn Đại Xuyên, quát lớn: “Mẹ kiếp, bây giờ ngay cả thằng ngu như mày cũng không để Nhu Khang tao vào mắt đúng không?!"
Nhu Khang hướng về phía Đại Xuyên nhổ một ngụm nước bọt, sau đó giơ tay định túm lấy Hạ Mạt đang đứng sau lưng anh ta.
“Không thể động vào cô ấy!” Đại Xuyên có chút máy móc phun ra mấy chữ này, sau đó kéo Hạ Mạt vững vàng ra phía sau bảo vệ.
*Bốp!*
Nhu Khang vung tay tát mạnh vào mặt Đại Xuyên một cái.
Hạ Mạt ở phía sau giật nảy mình vì kinh sợ.
“Mẹ nó, mày là cái thá gì chứ?! Mày chỉ là một con chó thôi! Lão tử còn chẳng coi Chu Cẩn Nghiêu ra gì, mày thì là cái thá gì hả?!”
“Tao bảo mày cút ra! Nghe rõ chưa?!”
Nhu Khang trợn mắt, nghiến răng đe dọa.
“Cậu?” Một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên, từ cánh cửa căn phòng phát ra tiếng đàn piano lúc nãy mở ra, một cô gái mặc đồng phục học sinh đi tới.
Nhìn thấy cô gái, Nhu Khang sững lại, nhưng rất nhanh đã thu lại biểu cảm tàn nhẫn, thay vào đó là nụ cười toe toét: “Giai Huỷ, không có chuyện gì đâu. Con chó này không nghe lời, cậu thay Chu Cẩn Nghiêu dạy dỗ nó một chút thôi!”
Cô gái giống như dừng lại suy nghĩ những lời này, nhưng khi nhìn thấy Hạ Mạt phía sau lưng Đại Xuyên, trong mắt liền thoáng qua chút ngạc nhiên.
Sau đó cô gái lại như không có gì mà bước tới trước mặt Nhu Khang, tay phải đặt ra sau lưng ngược lại đang ra hiệu cho Đại Xuyên mau dẫn Hạ Mạt đi.
“Cậu, chẳng phải cậu luôn nhắc cháu đàn cho cậu nghe bài “Chờ đợi người” sao? Giờ cháu đàn cho cậu nghe được không?”
Cô gái đang giúp bọn họ.
Nhu Khang cắn răng, mặc dù bất mãn, nhưng khi nhìn thấy Thang Giai Hủy mỉm cười ngây thơ, gã chỉ híp mắt liếc Đại Xuyên và Hạ Mạt một cái, sau đó quay người đi vào phòng piano.
“Được, được, cậu muốn nghe Giai Hủy đàn bài đó từ lâu rồi!”
...
Hạ Mạt trở về phòng nhưng vẫn chưa hoàn hồn, lòng bàn chân nhũn ra, phải dựa vào cánh cửa hít thở.
Khi lấy lại bình tĩnh hơn, cô mở cửa, thấy Đại Xuyên vẫn đứng ngây ngốc ở đó, đôi mắt thủy chung vẫn gắt gao nhìn cô.
Hạ Mạt cắn môi, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao...”
Thấy sắc mặt Đại Xuyên rõ ràng đã thả lỏng hơn không ít, Hạ Mạt không biết phải nói gì tiếp theo, đành dời tầm mắt đi, nhưng cô bỗng chú ý tới trên mặt Đại Xuyên có hai vết máu rõ ràng.
Chỉ cần hơi nhớ lại liền hiểu đó là dấu xước do chiếc nhẫn trên tay Nhu Khang gây ra.
“Anh... có sao không?” Hạ Mạt chỉ vào vị trí tương tự trên mặt mình.
Đại Xuyên đưa tay sờ mặt, thấy vệt máu trong lòng bàn tay thì lắc đầu, chỉ là vết trầy nhỏ thôi.
Ngược lại là Hạ Mạt, nhìn thấy phần da thịt quanh vết thương bị tróc ra, có chút lo lắng.
Nhu Khang kia rõ ràng dùng lực rất mạnh, vết thương trên mặt Đại Xuyên không chỉ là xước nhẹ bình thường.