Đều Là Phận Làm Thiếp, Dại Gì Không Chọn Hoàng Đế Tương Lai

Chương 33: Soi người

Tề Vương mặt không đổi sắc, vẫy tay ra hiệu cho đám bà tử phía sau tiến lên.

“Có hay không chỉ cần soi người một chút là biết.”

Tĩnh Vương giận dữ.

“Ta xem ai dám?!”

Lúc này hắn cũng đã hiểu ra, Tề Vương nhất định đã làm gì đó từ trước nên mới bình tĩnh tự tin như vậy.

Tĩnh Vương trong lòng hối hận.

Quên không bảo người nhắc nhở Khương Vãn Nguyệt rồi!

Biết thế ngay khi sự việc xảy ra thì phải bảo người đưa Khương Vãn Nguyệt về phủ rồi.

Nhưng bây giờ hối hận thì có ích gì nữa?

Nếu bị Tề Vương nắm được nhược điểm, những ưu thế mà hắn khó khăn lắm mới tích lũy được rất có thể sẽ tan thành mây khói trong chốc lát.

Tuy không đến nỗi bị phụ hoàng ghét bỏ nhưng ít nhất cũng phải đóng cửa tự ngẫm quá vài tháng.

Thời gian vài tháng nghe thì có vẻ rất ngắn nhưng cũng đủ để phe cánh Tề Vương làm được rất nhiều chuyện.

Ví dụ như chuyện điều động tướng ở biên quan.

Lại ví dụ như... kỳ thi mùa xuân năm sau.

Tĩnh Vương kéo Khương Vãn Nguyệt ra sau lưng mình, trong ánh mắt sắc bén, sát ý ẩn hiện.

Tề Vương không hề bị dọa sợ, vẫn ung dung tự tại.

"Sao? Tam đệ còn muốn động thủ sao? Trong trang viên có nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngươi có thể gϊếŧ hết tất cả sao? Đây không phải là biên quan, không phải là nơi để ngươi muốn làm gì thì làm. Phụ hoàng nhân từ, cho dù là hoàng tử phạm pháp cũng phải chịu tội như thứ dân. Ta khuyên Tam đệ vẫn nên ngoan ngoãn tránh ra, hoặc là ngươi chủ động nhận tội cầu xin tha thứ, ta còn có thể nói giúp ngươi trước mặt phụ hoàng.”

Tĩnh Vương ngực phập phồng tức giận không thôi.

Nhận tội là điều không thể.

Bảo hắn tránh ra, mặc cho người phụ nữ của mình bị Tề Vương khám xét thì càng không thể!

Tề Vương cười khẩy giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Tĩnh Vương đang định ra tay, đột nhiên cảm thấy Khương Vãn Nguyệt phía sau kéo nhẹ vạt áo hắn.

"Vương gia."

Tĩnh Vương quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Khương Vãn Nguyệt.

"Vì Vương gia, thϊếp thân nguyện ý. Chẳng qua chỉ là khám người thôi mà? Thϊếp thân hành sự ngay thẳng, không sợ bọn họ khám."

Tĩnh Vương nhíu mày.

"Đừng có làm loạn."

Khương Vãn Nguyệt nghiêm túc nhìn hắn.

"Thϊếp thân không làm loạn, là vì danh dự của Vương gia. Nếu Vương gia cứ thế dẫn thϊếp thân đi, sau này còn không biết sẽ có những lời vu khống gì chờ Vương gia nữa!"

Nói rồi, nàng từ sau lưng Tĩnh Vương bước ra, hỏi Tề Vương.

"Ta nguyện ý chấp nhận khám người, nếu chứng minh ta vô tội, hy vọng đến lúc đó Tề Vương có thể đích thân đến phủ Tĩnh Vương tạ lỗi trước mặt toàn bộ người trong kinh thành. Tề Vương có bằng lòng không?”

Tề Vương cười khẩy một tiếng.

“Bổn vương tại sao phải đồng ý với yêu cầu vô lý của ngươi?”

Khương Vãn Nguyệt cười nhạt.

“Tề Vương ngay cả điều này cũng không làm được sao?”

Trong mắt nàng lộ ra vẻ khinh miệt, chỉ liếc qua một cái, sắc mặt Tề Vương lập tức lạnh xuống.

"Được! Bổn vương đồng ý! Nhưng nếu khám ra thứ gì, bổn vương nhất định sẽ cáo lên trước mặt phụ hoàng! Người đâu!"

Tề Vương vừa hạ lệnh, bà tử phía sau liền tiến lên muốn bắt Khương Vãn Nguyệt.

"Không cần phiền phức, tự ta đi."

Khương Vãn Nguyệt sắc mặt bình thản, theo mấy bà tử kia vào một phòng khách.

Mấy bà tử này nhận được lệnh của Tề Vương, gần như là khám người Khương Vãn Nguyệt từng tấc một.

Ngay cả Tú Xuân cũng không bị bỏ qua.

Nhưng vẫn không khám ra được gì.

Khương Vãn Nguyệt liếc nhìn bọn họ một cái.

"Sao? Vẫn chưa nhìn rõ sao? Có cần phải lấy dao ra, xẻ từng tấc da trên người ta xuống cho các ngươi xem không?"

Vẻ mặt lạnh lùng của nàng khiến mấy bà tử trong lòng run sợ, theo bản năng lùi về sau mấy bước.

Khương Vãn Nguyệt mặc lại áo ngoài, kéo Tú Xuân đi ra ngoài.

Vẻ mặt tự tin ban đầu của Tề Vương, khi nhìn thấy Khương Vãn Nguyệt bước ra với vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra thì lập tức thay đổi.

Ngay sau đó, mấy bà tử kia cúi đầu vẻ mặt lo lắng, sau khi ra ngoài lập tức quỳ xuống nhận tội.

"Bẩm Vương gia, không phát hiện độc vật."

Tĩnh Vương thấy Khương Vãn Nguyệt đi ra, liền kéo nàng vào bên cạnh, bao bọc nàng vào trong áo choàng của mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tề Vương.

"Bổn vương chờ Tề Vương điện hạ đích thân đến phủ, xin lỗi thϊếp thất của bổn vương."

Nói xong, hắn ôm Khương Vãn Nguyệt lên, bước nhanh về phía xe ngựa.

Sau khi cẩn thận đưa người vào trong xe ngựa, Tĩnh Vương liền lên ngựa, dẫn theo một đám thị vệ rời khỏi nơi này.

Tĩnh Vương vừa đi, Tề Vương liền không thể duy trì được vẻ mặt của mình nữa, giơ chân đá một bà tử.

"Phế vật!"

Đám bà tử và thị vệ đồng loạt quỳ xuống, nín thở im thin thít.

"Thứ đó đâu?"

Tề Vương tức giận hỏi.

Bà tử bị đá ngã vội vàng quỳ thẳng người, đầu đập mạnh xuống đất kêu lên thành tiếng.

"Lão nô không biết ạ! Phỉ Nhi và Thúy Nhi hai nha đầu đó rõ ràng đã đưa thứ đó vào rồi, ai ngờ Khương di nương kia lại không mang theo. Lão nô nghĩ, có lẽ nào nàng ta đã đánh rơi trên đường rồi không?”

Một bà tử khác liếc mắt nhìn nàng ta, phản bác.

"Trâm cài quý giá tinh xảo như vậy, cô gái nào nhìn mà không động lòng? Sao có thể đánh rơi được chứ? Nhất định là hai nha đầu chết tiệt kia không đưa đồ đến."

"Không thể nào! Phỉ Nhi Thúy Nhi là do chính tay lão nô dạy dỗ..."

Thấy hai bà tử sắp cãi nhau, Tề Vương liền quát lạnh một tiếng.

"Câm miệng!"

"Kéo xuống đánh mỗi người hai mươi trượng."

Không đợi hai bà tử mở miệng cầu xin, mấy tên thị vệ tiến lên bịt miệng bọn họ, kéo người xuống.

"Vương gia, hai nha hoàn kia xử lý như thế nào?" Có thị vệ hỏi.

Tề Vương mặt không biểu cảm.

"Cho chó ăn."

Thị vệ lập tức lĩnh mệnh rồi đi.

Ở một bên khác, đoàn người của Tĩnh Vương phủ không mất bao lâu đã đến chân núi.

Khương Vãn Nguyệt đang ngồi nghỉ ngơi trong xe ngựa, đột nhiên cảm thấy xe dừng lại, vừa định hỏi thì cửa xe liền mở ra, Tĩnh Vương bước vào.

Tĩnh Vương liếc nhìn Tú Xuân: “Ra ngoài.”

Tú Xuân rụt cổ lui ra ngoài xe.

Tĩnh Vương ngồi xuống bên cạnh Khương Vãn Nguyệt.

Trong xe ánh sáng lờ mờ, không nhìn rõ mặt hắn, nhưng Khương Vãn Nguyệt có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ người hắn.

"Thực ra cô không cần phải như vậy."

Tĩnh Vương lên tiếng một cách nặng nề.

Khương Vãn Nguyệt chớp mắt.

"Thϊếp thân không muốn làm khó Vương gia."

Tĩnh Vương đột ngột quay đầu lại, trong bóng tối, một đôi mắt chăm chú nhìn Khương Vãn Nguyệt.

"Cô không tin ta có thể bảo vệ được cô sao?"

“Sao có thể? Thϊếp thân đương nhiên là tin tưởng Vương gia, chỉ là Tề Vương rõ ràng là đang nhắm vào Vương gia, thϊếp thân chỉ là muốn chia sẻ gánh nặng cho Vương gia."

Khương Vãn Nguyệt từ từ tiến lại gần Tĩnh Vương, tựa đầu vào cổ hắn, rồi thở dài một tiếng, lời nói chuyển hướng.

"Nói ra thì, thϊếp thân không ngờ Tề Vương lại có tâm tư khó lường như vậy, lại còn lợi dụng Tề Vương phi để hãm hại Vương gia!"

Nàng tỏ vẻ căm phẫn khiến Tĩnh Vương cũng hận không thôi.

“Uổng công ta còn coi hắn là đối thủ, ai ngờ hắn lại có hành vi tiểu nhân như vậy, thật không xứng đáng.”

Tĩnh Vương một chưởng đánh vào vách xe, cả chiếc xe ngựa cũng rung lên theo.

Đợi khi hắn nguôi giận được chút ít, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền quay sang hỏi.

"Tề Vương đã nhét thứ gì vào đồ của cô ? Sao cô phát hiện ra có gì đó không đúng?"

Khương Vãn Nguyệt mắt chớp rất nhanh, do dự một chút giữa nói thật và nói dối, cuối cùng vẫn quyết định nói thật.

"Là một chiếc trâm, được làm đặc biệt tinh xảo và quý giá, nghĩ chắc là Tề Vương cho rằng thϊếp thân là người thiển cận, trong mắt chỉ có châu báu trang sức."

Nàng dừng lại một chút, giọng điệu chậm lại, mới tiếp tục nói.

“Trên chiếc trâm đó đính một viên đá quý màu xanh lục lớn như vậy, vô cùng hiếm thấy. Nhưng thϊếp thân trước đây đã từng nhìn thấy rồi, nên mới nhận ra có gì đó không đúng.”

"Ồ? Cô đã nhìn thấy ở đâu?"

Tĩnh Vương ngạc nhiên.

Khương Vãn Nguyệt mím môi, giọng nói trầm xuống.

"Cài trên tóc Lạc Thanh Thanh, nàng ta nói là Vương gia thưởng cho nàng và đã được nàng ta đính lên bộ Chiêu Quân.”