Trọng Sinh Chín Lần, Nữ Phụ Điên Phê Vả Chết Tất Cả Mọi Người

Chương 14

Nữ cảnh sát xinh đẹp nhìn vợ chồng nhà họ Lý đang trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Kiều Tư Ngọc, sắc mặt trầm xuống, vỗ mạnh lên bàn.

"Dám uy hϊếp nhân chứng trước mặt cảnh sát, còn hét gϊếŧ hét chém, các người còn coi pháp luật ra gì không?"

Nói xong, cô ấy ra hiệu cho hai đồng nghiệp áp giải vợ chồng nhà họ Lý đi.

Nữ cảnh sát xinh đẹp nhìn Kiều Tư Ngọc đang co rúm người lại, run rẩy không ngừng, liền đứng dậy đi rót nước cho cô.

Lúc này, Kiều Tư Ngọc quay đầu liếc nhìn vợ chồng nhà họ Lý đang bị đưa đi, Lý Đông cũng quay đầu lại.

Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Lý Đông, Kiều Tư Ngọc nghiêng đầu, nở một nụ cười toe toét, còn giơ tay vẫy vẫy.

"……"

Lý Đông suýt chút nữa không kiềm chế được mà nhào lên gϊếŧ cô ngay tại chỗ.

Nữ cảnh sát xinh đẹp rót nước xong quay lại, Kiều Tư Ngọc lại hóa thân thành một cô gái nhỏ bé đáng thương, sợ bị trả thù.

Giọng nữ cảnh sát dịu dàng: "Kiều tiểu thư, đừng sợ. Chỉ cần lời cô nói là sự thật, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cô."

Kiều Tư Ngọc cúi đầu, vai run lên từng đợt, giọng nghẹn ngào:

"Nhưng nhà họ Lý có quyền có thế, hôm qua sau khi tôi báo cảnh sát, Kiều Chí Hoành bắt tôi quỳ trong từ đường suốt đêm, sáng nay còn ép tôi đến nhà họ Lý xin lỗi."

Cô vốn còn nhỏ tuổi, lại có gương mặt ngoan ngoãn, mềm mại, nhìn qua đã thấy dễ bị bắt nạt.

Nghe xong, nữ cảnh sát xinh đẹp không khỏi xót xa:

"Không đâu, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cô, xin hãy tin tưởng chúng tôi."

Kiều Chí Hoành bóp trán, gân xanh trên thái dương giật liên hồi.

Từ lúc nhìn thấy vợ chồng nhà họ Lý bị áp giải, ông đã biết—

Hết rồi!

Lúc này, nghe lời nói của Kiều Tư Ngọc và ánh mắt trách móc của nữ cảnh sát, ông nghẹn đến khó chịu, tức mà không biết trút vào đâu.

Nhưng đến nước này, Kiều Chí Hoành chỉ có thể cố vớt vát:

"Con bé này hôm qua không chịu nói rõ, tôi chỉ sợ làm mất thời gian của cảnh sát, không ngờ con trai nhà họ Lý lại làm ra chuyện như vậy."

Kiều Tư Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn nữ cảnh sát xinh đẹp.

Cô kiên định mở miệng: "Tôi tin chị cảnh sát."

"Lý Tử An nói cậu ta để ý một cô gái, nhưng cô ấy không biết điều, thế là cậu ta siết chết cô ấy. Thi thể được quản gia xử lý, chôn ở sau núi biệt thự."

Nữ cảnh sát hít một hơi lạnh, sắc mặt trở nên nghiêm trọng và phẫn nộ. Cô ấy nói "Chờ một chút" rồi vội vàng gọi điện thoại.

Kiều Tư Ngọc ngồi trên ghế, cả người rất thư thái, thậm chí còn lười biếng chống cằm lên bàn, tò mò quan sát toàn bộ đồn cảnh sát.

Khóe môi cô cong lên một nụ cười nhạt, chẳng còn chút dấu vết nào của sự sợ hãi ban nãy.

Kiều Chí Hoành thấy vậy, tức đến mức không thốt nên lời:

"Kiều Tư Ngọc, con..."

Cô vừa rồi hoàn toàn giả vờ.

Mọi người đều bị lừa.

Kiều Tư Ngọc lạnh lùng liếc xéo ông một cái: “Đừng nói chuyện với tôi.”

Kiều Chí Hoành: “……”

Thật sự tức chết đi được.

Nhưng đây là sở cảnh sát, ông không muốn tính toán với cô.

Khoảng nửa tiếng sau, nữ cảnh sát xinh đẹp mới quay lại, sắc mặt còn nghiêm trọng và giận dữ hơn trước.

“Cảm ơn Kiều tiểu thư đã hợp tác, chúng tôi đã tìm thấy thi thể.”

Rời khỏi đồn cảnh sát, tâm trạng Kiều Tư Ngọc vô cùng tốt, cô còn ngân nga một bài hát.

Kiều Chí Hoành đau đầu không chịu nổi, nghi hoặc hỏi: “Làm sao con biết những chuyện này?”

Kiều Tư Ngọc lấy điện thoại ra, mở mã QR thanh toán.

Khoé miệng Kiều Chí Hoành giật giật, lặng lẽ đi lấy xe.

Kiều Tư Ngọc thở dài: “Đây chính là tầm nhìn của gia chủ nhà họ Kiều sao? Kiều lão gia à, đừng tự bó hẹp đường đi của mình.”

Kiều Chí Hoành mặt đen như than: “Ta thiếu ăn hay thiếu uống gì con sao?”

Kiều Tư Ngọc nhìn ông như phát hiện ra châu lục mới: “Thật bất ngờ đấy Kiều lão gia, không ngờ ông lại hỏi câu này.”

“Chẳng lẽ trong mắt ông, ngoài ăn uống ra thì không cần tiêu tiền sao?”

Kiều Chí Hoành có cảm giác đầu mình đang bốc khói: “Ta không cho con tiền tiêu vặt à?”

Kiều Tư Ngọc nhướn mày: “Ông có cho không?”

Kiều Chí Hoành sững người.

Chuyện trước đây, ông thật sự không nhớ rõ.

Ông từng cho Kiều Tư Ngọc tiền tiêu vặt sao?

Hình như chưa bao giờ.

Thấy ông lặng im, Kiều Tư Ngọc cười chế giễu: “Mau đi lấy xe, nếu tôi bị nhà họ Lý trả thù, tôi nhất định sẽ kéo ông chết chung.”

Kiều Chí Hoành: “……”

Đồ thần kinh.

Đã biết nhà họ Lý sẽ trả thù, vậy mà vẫn cố tình gây chuyện.