Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Chính

Chương 7: Hãnh diện

Cô ta ở nhà bị Giang Mật áp chế, làn da cũng không trắng bằng Giang Mật, khuôn mặt cũng xem là tạm được, nhưng khi lập gia đình thì cô ta gặp được vận may, lập tức xoay chuyển tình thế.

Vào lúc Giang Mật kết hôn, nhà trai chỉ có một cái giường, sính lễ đưa cho nhà gái có một cục đường phèn nặng hai cân, và hai bình rượu.

Làm sao giống nhà họ Triệu, mua cho cô ta một cái đồng hồ, tám tấm vải len carô sợi bóng, một ít kẹo và tiền sính lễ. Trong nhà còn đặt mua sáu mươi bốn chân, tứ đại kiện.

Với cái bộ dáng nghèo nàn kia của Tiêu gia, của hồi môn chỉ có hai cân đường.

Giang Điềm cảm thấy rất hãnh diện.

Mẹ Triệu tất nhiên cũng biết sáu thuận lễ là đủ rồi, nhưng mà bà muốn giữ mặt mũi cho Giang Điềm. Không chỉ khiến nhà Giang lão nhị được nở mặt, mà nhà họ Triệu cũng có được danh tiếng tốt.

"Làm gì có chuyện sợ có quá nhiều rượu chứ? Chúng ta cũng không phải không có tiền, cứ để cho ông thông gia từ từ uống." Mẹ Triệu có ý muốn khiến nhà Giang lão đại không có mặt mũi, ai bảo Giang lão đại thà xem trọng một tên nghèo hèn, cũng không đồng ý gả con gái đến nhà họ Triệu: "Con xem có cần thêm gì không."

Không đợi Giang Điềm mở miệng, Triệu Đông Mai đã chạy vào nhà, ném chiếc giỏ trong tay cô ta lên cái bàn vuông "đùng" một tiếng rồi chạy vào phòng đóng cửa lại.

"Mai Mai! Mai Mai!" Mẹ Triệu thấy trên bánh bao còn dính đầy bụi bẩn, bà ta gõ cửa phòng: "Mai Mai, con sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Trong phòng không có tiếng động nào, chỉ có tiếng khóc truyền ra.

Mẹ Triệu đẩy cửa, cửa không khóa, bà ta nhìn thấy Triệu Đông Mai đang nằm trên giường khóc.

"Ai ui, ông trời của mẹ, ai dám ức hϊếp cục cưng của lòng mẹ vậy?" Mẹ Triệu đau lòng vô cùng, mặt cũng đen lại: "Con nói cho mẹ nghe đi, đứa nào bắt nạt con? Mẹ sẽ đi lấy lại công bằng cho con."

"Mẹ, Giang Mật làm cho con té, tay và đầu gối của con đều bị trầy, bánh bao cũng bị bẩn hết. Vậy mà cô ta còn hất nước bẩn lên người con ở trước mặt Tiêu Lệ, nói con xúi giục cô ta từ hôn để theo anh của con". Triệu Đông Mai hận Giang Mật tới chết, cô ta căm hận nói: "Mẹ, mẹ phải giúp con dạy dỗ cô ta."

Giang Điềm đứng ở cạnh cửa, không nhìn em chồng mà liếc mắt nhìn những bức tranh "Lữ Bố và Điêu Thuyền" và "Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài" được dán trên tường.

Nghe được lời Triệu Đông Mai nói, trong lòng cô ta cũng khó chịu, chuyện của Triệu Đông Hải cùng Giang Mật thật sự có bóng dáng của Triệu Đông Mai ở trong đó.

Mẹ Triệu nhíu mày, nhìn thấy rõ tâm tư của Triệu Đông Mai, bà ta cũng chướng mắt Tiêu Lệ.

"Con yên tâm, mẹ sẽ lấy lại công bằng cho con."

Mẹ Triệu nghĩ đến chuyện nhà họ Tiêu bán lương thực đổi tiền, nhưng cô lớn của bà ta làm ở trạm lương, có thể không thu lương thực của bọn họ.

Triệu Đông Mai lúc này mới ngừng khóc.

Giang Điềm lấy bông băng và thuốc đỏ đến rửa sạch vết thương cho Triệu Đông Mai.

Trong lòng Triệu Đông Mai hận Giang Mật, cắn răng nói: "May mắn không để anh trai lấy một người gian dối như vậy." Cô ta thấy vết thương đã được rửa sạch, khẽ nói: "Vẫn là chị dâu của em tốt nhất."

Giang Điềm cười ngại ngùng.

"Được rồi, con cứ ở nhà làm giày, gần đây bớt ra ngoài." Mẹ Triệu nghĩ đến việc sắp xếp hôn sự cho Triệu Đông Mai.

Giang Mật đang ngồi trên một chiếc xe khách cũ kỹ, trong xe nóng như l*иg hấp, cả người cô đổ đầy mồ hôi.

Tài xế lái xe mỗi khi đạp thắng đều phát ra tiếng rít, vào lúc dừng lại bên đường xe cũng lắc hai cái, người trên xe đều bị rung lắc mà tỉnh.

Sau khi xuống xe, Giang Mật bị phơi nắng đến chóng mặt hoa mắt, lọt vào trong mắt cô là một con phố cổ.

Dọc theo mặt tiền con phố là một loạt cửa hàng giày, cửa tiệm cắt tóc, nhà may rất đơn giản.

Người đi xe đạp đến và đi như thoi đưa.

Các bức tường được quét vôi trắng với dòng tuyên truyền.

"Đi theo Hoa chủ tịch bắt đầu con đường mới."

"Mười năm có thể không kiếm được tiền, nhưng sách không thể một ngày không đọc.

Niên đại này đang thắt chặt kinh tế, còn thắt chặt cả giáo dục và kế hoạch hóa gia đình.

Giang Mật đi xuyên qua con phố dài, tìm được ông cụ bán cái giỏ bằng trúc: "Ông ơi, ông bán cái giỏ trúc này như thế nào vậy ạ."

"3,5 đồng một giỏ." Cả người ông cụ đầy mỡ nhếch nhác, nhếch miệng cười lộ ra một hàm răng vàng khè: "Đòn gánh thì một đồng hai một cây."

Giang Mật hít một hơi, giỏ trúc có thể đắt như vậy sao?

Cô chỉ có hơn mười đồng tiền.

"Con bé này, giỏ trúc này không đắt chút nào, lại còn rất có ích. Một gánh có thể gánh được một trăm hai mươi cân lương thực." Ông cụ nhiệt tình chào hàng: "Đòn gánh này thì ông có thể giảm cho cháu một chút, nếu cháu mua cả hai thì ông chỉ lấy cháu bốn đồng năm."