Nghĩ đến kết cục có thể xảy ra, các thiếu niên cảm thấy lạnh buốt trong lòng. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói êm dịu bất ngờ vang lên bên tai họ.
“Có thể để tôi xem qua không? Tôi nghĩ mình có thể giúp cậu ấy cầm máu.”
Nghe lời người vừa đến nói, giống như đang trong tuyệt vọng mà bắt được cọng rơm cứu mạng, các thiếu niên đầy hy vọng ngẩng đầu nhìn, nhưng rồi tất cả đều sững sờ.
Người đến trông rất trẻ, có lẽ chỉ hơn họ vài tuổi. Dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp, thân hình mảnh mai sạch sẽ nổi bật trong bộ đồ bệnh nhân rộng rãi trắng muốt, khiến người khác không khỏi cảm thấy thương xót.
Không nghi ngờ gì, đây đúng là một mỹ nhân. Nếu là ngày thường, đám thiếu niên này nhất định sẽ vui vẻ bắt chuyện với cậu. Nhưng rõ ràng mỹ nhân này cũng là một bệnh nhân, ngay cả bản thân còn đang bệnh, thì làm sao có thể chữa trị được cho Savi?
Tia hy vọng vừa lóe lên trong lòng họ lập tức bị dập tắt. Nếu không phải vì ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có cảm tình với mỹ nhân này, thích cậu một cách kỳ lạ, thì với tính cách kiêu ngạo đã quen, đám công tử bột này chắc chắn đã ra tay đánh người rồi.
Đối mặt với mỹ nhân, họ không nỡ nói lời nặng nề, chỉ đáp lại với vẻ chán nản: “Cậu mau đi đi thì hơn.”
“Đừng lo, hãy tin tôi.”
Ánh mắt của Trì Nhiên dịu dàng, cậu nhẹ nhàng chạm vào tay từng thiếu niên, kể cả các bác sĩ và y tá đang có mặt. Cậu lặng lẽ chỉnh sửa một chút trong gen của họ, hiệu quả là khiến họ nhanh chóng tin tưởng cậu. Đây là phương pháp cậu thường dùng để an ủi nạn nhân trong quá khứ.
Sau khi được cậu chạm vào, mọi người đều cảm thấy như có một dòng nước ấm áp chảy qua lòng, sinh ra cảm giác thân thiết và tin tưởng mạnh mẽ đối với Trì Nhiên, như thể cậu chính là sự cứu rỗi, là hy vọng cuối cùng của họ.
“Vậy cậu thử đi.”
Không hiểu sao, các thiếu niên đồng ý để Trì Nhiên thử cầm máu cho Savi. Dù họ không biết cậu là ai, cũng không rõ cậu có năng lực gì, nhưng giờ đây họ không còn sự lựa chọn nào khác. Đặt niềm tin vào cậu, chẳng phải là lựa chọn duy nhất hay sao?
Mang theo cùng một tâm trạng, bác sĩ đã đồng ý với yêu cầu của Trì Nhiên, còn y tá thì vô cùng căng thẳng. Cô lo rằng nếu Savi xảy ra chuyện, Trì Nhiên cũng sẽ bị liên lụy. Tuy nhiên, nụ cười dịu dàng của cậu đã trấn an cô, đôi tay đang run rẩy của cô ngừng lại, trong ánh mắt dường như thấp thoáng một tia hy vọng khó nhận ra.
Trì Nhiên bước đến trước mặt Savi, thần thái bình tĩnh, trầm ổn.
Để xác nhận mình có thể sửa chữa được khuyết điểm trong gen của Savi hay không, cậu đã sớm chạm vào một vệt máu trên sàn, lập tức đọc được gen của cậu ta và đưa ra kết luận rằng mình có thể chữa trị cho Savi.