Là một nhà ngôn ngữ học và sử học thiên tài, Morlen thông thạo hàng chục ngôn ngữ cổ đại, bao gồm cả ngôn ngữ chung liên hành tinh từ 10.000 năm trước. Nhờ vậy, anh mới có thể giao tiếp với Trì Nhiên.
"Phi thuyền mà cậu đi có in biểu tượng của Cộng hòa Tolly."
Morlen giơ cổ tay lên, để lộ thiết bị đầu cuối anh đang đeo. Một hình ảnh ba chiều chi tiết về phi thuyền hiện ra, và anh chỉ vào biểu tượng khắc trên bề mặt phi thuyền.
Sau khi vụ sụp đổ được đưa tin, Morlen đã nhìn thấy mảnh vỡ của phi thuyền trong bản tin và lập tức nhận ra đây là quốc huy của Cộng hòa Tolly. Biểu tượng quốc huy thay đổi qua từng giai đoạn lịch sử, và biểu tượng này thuộc về khoảng thời gian 10.000 năm trước.
Chính nhờ chi tiết này, Morlen đã xác định được thời đại của Trì Nhiên. Việc hai người có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ chung liên hành tinh từ thời đó cũng chứng minh suy đoán của anh là đúng.
Nghe xong tất cả, Trì Nhiên ngồi trên giường bệnh, cúi đầu, chìm vào im lặng hồi lâu.
Morlen đứng trước mặt cậu, khẽ nâng tay lên, dường như muốn xoa đầu cậu, nhưng cuối cùng lại hạ tay xuống: "Xin lỗi."
"...Không, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết tất cả điều này." Trì Nhiên nhanh chóng ngẩng đầu lên. Điều bất ngờ là cậu không tỏ vẻ chán nản mà ngược lại, còn mỉm cười với Morlen. "Tôi có một thắc mắc nữa."
"Xin cứ hỏi." Morlen nói.
"Tôi là người của 10.000 năm trước. Các anh thấy tôi vẫn còn sống, không cảm thấy kỳ lạ sao?"
Ngay cả chính Trì Nhiên cũng thấy khó tin. Buồng ngủ đông của phi thuyền chất lượng tốt đến vậy sao, có thể giữ cậu ngủ say suốt 10.000 năm?
Morlen còn chưa kịp trả lời thì cửa cảm ứng của phòng bệnh bất ngờ mở ra. Một nhóm học giả từ bên ngoài ào vào, nhanh chóng vây kín giường bệnh của Trì Nhiên thành ba lớp trong, ngoài.
Những học giả ở lớp trong nhìn Trì Nhiên với ánh mắt sáng rực. Những người ở lớp ngoài thì cố gắng chen vào gần giường hơn, hoặc lén kéo những người bên trong ra. Chẳng mấy chốc, xung quanh giường bệnh đã đông nghẹt người.
Lúc nãy Trì Nhiên đã thấy có rất nhiều người đứng bên ngoài. Morlen cũng đã giới thiệu với cậu rằng họ đều là các học giả của Đế quốc, đến từ những hệ sao xa xôi khác nhau, chỉ để gặp trực tiếp Trì Nhiên.
“Xin chào ngài, thật vinh hạnh khi hôm nay được gặp ngài.”
Những người có mặt tại đây đều là những học giả lỗi lạc nhất của Đế quốc, đã từng trải qua vô số sự kiện lớn lao. Nhưng khi đối diện với Trì Nhiên, họ vẫn không thể kìm nén sự xúc động. Một cụ ông đứng gần nhất, hai tay run rẩy, dùng khăn tay lau mồ hôi trên lòng bàn tay, sau đó hồi hộp đưa tay ra.
“Xin cho phép tôi thay mặt tất cả chúng tôi được bắt tay với ngài…”
Trì Nhiên mỉm cười đáp lại, đưa tay ra bắt: “Xin chào, thưa ngài.”