Thận Dư có một làn da trắng mịn như sứ, dưới ánh mặt trời khẽ phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Đôi mắt phượng sâu thẳm của hắn như ẩn chứa những tia sáng huyền bí, khiến Lư Yến Nhi dù hơn hắn hai tuổi cũng không khỏi cảm thấy tim mình rung động. Nhịp đập trái tim nàng chợt tăng nhanh, dường như không thể kiểm soát nổi.
Sống mũi cao của hắn tựa như được chạm khắc từ ngọc quý, đôi môi đỏ mọng cùng hàm răng trắng đều càng làm nổi bật vẻ quyến rũ. Thậm chí, so với những cô nương được trang điểm lộng lẫy, hắn còn toát lên vẻ đẹp lộng lẫy hơn. Nếu không nhờ đôi lông mày đậm và chiếc cằm cương nghị phá vỡ nét mỹ lệ mềm mại, hắn chắc hẳn sẽ bị nhầm lẫn với một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Dưới ánh nhìn của Thận Dư, bất kỳ cô nương nào cũng khó tránh khỏi cảm giác tự ti.
Hắn cất giọng lạnh lùng: "Ngươi hãy nói với Trần má má, bảo bà đừng nhét thêm người vào đây nữa, nghe rõ chưa?"
Thận Dư tỏ rõ sự chán ghét. Những nha hoàn được đưa tới đều không có ai thực sự muốn hầu hạ hắn. Sự giả dối đó khiến hắn phiền lòng không thôi.
Lư Yến Nhi thoáng giật mình. Hóa ra hắn muốn nhắc Trần má má không sai thêm nha hoàn tới. Nhưng một đại thiếu gia của Thận gia mà trong sân chỉ có một nha hoàn, điều này thực sự hiếm thấy. Nếu không thêm người, vậy ai sẽ chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của hắn?
Thấy nàng vẫn im lặng, Thận Dư nổi giận quát: "Ngươi điếc à? Không nghe thấy sao?"
Lư Yến Nhi bị giọng nói to của hắn làm giật mình, cuống cuồng gật đầu.
"Sao không biết đáp lời?"
Nàng lại vội vàng vừa gật đầu vừa lắc đầu, khiến Thận Dư chợt hiểu ra: [Hóa ra không phải điếc mà là câm.]Hắn khẽ nhếch môi, giọng mang theo chút khinh thường.
[Dù sao thì cũng chỉ là một người không coi ta là chủ nhân.]
Lư Yến Nhi nghe rõ giọng hắn, cảm nhận được trong nhịp đập trái tim ấy không chỉ có sự oán giận, bất mãn, mà còn ẩn chứa cả nỗi đau thương.
Dù mới đến Thận gia chưa lâu, nàng đã nghe đồn rằng tất cả mọi người đều chờ xem Lục di nương sắp sinh con là nam hay nữ. Nếu là con trai, Thận Dư, người thừa kế hiện tại có thể sẽ mất đi tất cả.
Nghe nói, hắn bị cha ruột chán ghét từ khi còn nhỏ, vì mẹ hắn qua đời ngay lúc sinh hắn ra. Có lẽ chính sự xa lánh ấy đã khiến hắn trở nên như hiện tại.
Lư Yến Nhi chợt thấy đồng cảm với hắn. Bởi lẽ, nàng cũng chính là người đã "hại chết" mẹ mình. Sự kiện đó đã để lại vết thương lớn trong lòng nàng, khiến cuộc đời nàng thay đổi mãi mãi. Sau khi cha nàng qua đời, mẹ kế đã bán nàng đi để nuôi dưỡng con của mình, và nàng không oán trách, bởi nàng luôn cảm thấy mình không xứng đáng sống trên đời này.
Thận Dư quay người bỏ đi, chiếc áo choàng khẽ phất lên trong gió. Lư Yến Nhi đứng ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, cho đến khi hắn khuất dạng sau cánh cửa. Chỉ khi ấy nàng mới nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Sau một ngày làm việc mệt nhọc, nàng trở về căn phòng dành cho nha hoàn làm việc tay chân cũng là bối phận thấp nhất trong phủ, một căn phòng chung chật chội với bốn người ở cùng nhau. Những người trong phòng đều là nha hoàn làm những công việc nặng nhọc như quét dọn, gánh nước.
Thận gia vốn nổi tiếng khắt khe trong việc tuyển chọn nha hoàn, những người ở đây thường không có nhan sắc nổi bật, không đủ nhanh nhẹn, hoặc không được việc. Mặc dù Lư Yến Nhi có dung mạo thanh tú, đôi mắt trong veo và ngũ quan hài hòa, nhưng việc nàng không thể nói chuyện chính là một điểm yếu chí mạng. Có lẽ nàng sẽ phải ở lại căn phòng này cho đến khi hết hạn khế ước.