[?]
[Sao ‘tôi’ lại nằm ở đây?]
[Đó là La Tuyết đúng không?]
Trong trò chơi, ‘tôi’ bị Hiểu Hiểu khống chế từng bước tiến đến gần cái xác quen thuộc kia.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng phá cửa mạnh bạo, nhưng đã quá muộn, tay ‘tôi’ đã vuốt ve lên khuôn mặt quen thuộc đang tái nhợt kia.
Hình ảnh đột ngột rung lắc dữ dội, tầm nhìn của ‘tôi’ lập tức tối sầm lại, cơ thể mất hết sức lực ngã xuống, chìm vào bóng tối ngắn ngủi.
Tĩnh Thủy Đêm và tất cả người xem trong phòng phát sóng đều nín thở, vài giây sau, màn hình đen trong game dần hé ra một tia sáng.
Mắt ‘tôi’ chậm rãi mở ra, trước mắt là trần nhà tối tăm.
Cơ thể nằm trong tầng hầm cuối cùng cũng tỉnh lại.
(Đầu đau quá, sao tôi lại nằm ở đây?)
(…)
(Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi! Tôi mãi vẫn chưa nhận được tin của Hiểu Hiểu, nên đã đến đây tìm cậu ấy, sau đó thì sao?)
(Hiểu Hiểu đã chết rồi, người nhà cậu ấy vẫn luôn lừa dối tôi… Bọn họ còn muốn gả âm cho Hiểu Hiểu!)
(Tôi không ngăn cản được, tôi không ngăn cản được!)
Tầm nhìn trong tầng hầm tối tăm dần trở nên vặn vẹo điên cuồng, dường như giây tiếp theo "tôi" sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Ngoài đời, Tĩnh Thủy Đêm mím chặt môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính có chút tan rã, như thể tinh thần cô cũng đang dao động.
[Streamer, xem điện thoại trong mục vật phẩm.]
Tĩnh Thủy Đêm lại một lần nữa thấy dòng bình luận từ người xem có ID "Một chiếc thuyền con".
Cô hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tinh thần, nhìn vào điện thoại trong mục vật phẩm.
Nó đang rung?
Cô vội vàng nhấp điện thoại trong mục vật phẩm.
(Người nhà vì che giấu sự thật, đã thu hết thiết bị điện tử của tôi.)
(Cũng may, tôi đã lén lấy điện thoại của Hiểu Hiểu, nhưng ai lại đột nhiên nhắn tin đến chứ?)
Quả nhiên, bên trong có hai tin nhắn mới.
[Không biết: Tiểu Tuyết, đến ga tàu bên ngoài thôn, 0 giờ sẽ có một chuyến tàu.]
[Không biết: Rời khỏi nơi này, vĩnh viễn đừng quay lại, nơi này đã bị nguyền rủa… Sinh hồn lìa khỏi xác, chỉ có một cơ hội hoàn hồn.]
Từ ngoài cửa hầm truyền đến tiếng đập cửa điên cuồng, cánh cửa sắt kiên cố rung lắc kẽo kẹt.
Hình ảnh trên điện thoại dần mờ đi, như thể tầm nhìn bị nhòe bởi nước mắt.
Tĩnh Thủy Đêm nhìn chằm chằm vào hai chữ "Sinh hồn" đã mờ đi, cô lập tức hiểu ra.
Cô mím môi, vừa định cất điện thoại vào mục vật phẩm, không ngờ lại liên tiếp nhận được ba tin nhắn.
[Không biết: Xin lỗi vì đã liên lụy đến cậu.]
…
[Không biết: Nghĩ kỹ thì vẫn phải cảm ơn cậu, nhờ có cậu mà cuộc đời tôi xem như cũng đáng giá.]
[Không biết: La Tuyết, cậu phải sống thật tốt nhé.]
Trong game, những giọt nước mắt lớn rơi xuống màn hình điện thoại, làm nhòe đi tin nhắn cuối cùng của cô bạn thân, ngoài đời, cô gái trẻ cũng đỏ hoe mắt.
Tĩnh Thủy Đêm lại một lần nữa hít một hơi thật sâu, điều chỉnh giọng nói, giữ vững phong cách lý trí và bình tĩnh thường thấy.
“Đến giờ thì, câu chuyện của ‘tôi’ và Hiểu Hiểu đã rõ ràng.”
“Hiểu Hiểu chưa bao giờ mất kiểm soát, cô ấy chỉ là muốn đưa sinh hồn của ‘tôi’ trở về!”
…
Tĩnh Thủy Đêm lẩm bẩm: “Hiện tại chúng ta vẫn còn một vài điều chưa xác định.”
Cánh cửa tầng hầm không biết từ lúc nào đã im bặt, dường như người vừa nãy điên cuồng đập cửa đã rời đi.
Tĩnh Thủy Đêm: “Chúng ta thu thập một chút đồ đạc trong tầng hầm, sau đó thoát ra ngoài thôi.”
[A a a Hiểu Hiểu hoàn toàn biến mất rồi sao?]
[Đọc tin nhắn cuối cùng mà tôi rớt nước mắt…]
[Tôi có thể hồi sinh, Hiểu Hiểu thì không thể sao?]
[Nhưng trước đó Hiểu Hiểu thật sự đã gϊếŧ dân làng mà, đừng tẩy trắng.]
*Tẩy trắng/洗白: Một người có nhiều scandal xấu, nhân cách hoặc bất kỳ cái gì xấu bắt đầu làm việc tốt, từ thiện các kiểu.
[Game của Diệp Y đúng là tam quan lệch lạc!]
Sau khi Diệp Y chia sẻ buổi phát sóng trực tiếp của Tĩnh Thủy Đêm, rất nhiều anti-fan cũng ùa vào tìm lỗi, soi mói đủ điều về nội dung game.