Qua Qua Lục ca phấn khích đập mạnh vào đùi, người xem trong phòng livestream đều có thể nghe rõ tiếng động đó.
[Tiếng hải cẩu vỗ bụng từ đâu ra vậy?]
[Anh Lục đừng giãy giụa nữa, mọi người không muốn xem anh phân tích đâu.]
[Điểm cạnh tranh duy nhất của anh Lục bây giờ, chính là cung cấp các kiểu chết đa dạng trong game.]
[Đã có chị Tĩnh phân tích rồi, anh cứ yên tâm làm cây hài đi.]
Anh ta ngoan ngoãn nghe theo lời khuyên của "Một chiếc thuyền con", bắt đầu chơi lại từ lần lưu thứ 5, vắt óc suy nghĩ xem Hiểu Hiểu sẽ thích ‘tôi’ đưa ra lựa chọn nào, cuối cùng cũng đến được đoạn tên thiếu niên kỳ quái cầm cây gậy xuất hiện.
Qua Qua Lục Ca gần như nín thở, nhìn tên thiếu niên vung cây gậy xuống một cách hung hăng, rồi một bàn tay trắng bệch đột nhiên xuất hiện đỡ lấy.
Thành công!
“Má ơi, cuối cùng thì độ hảo cảm của Hiểu Hiểu cũng tăng lên rồi.”
Giữa bầu không khí náo nhiệt với những bình luận [Chúc mừng!], [Hiểu Hiểu cô nhìn nhầm người rồi.] Qua Qua Lục Ca đã đi cùng tuyến cốt truyện với Tĩnh Thủy Đêm.
----------------------
Lão đạo sĩ mặc áo bào trắng với khuôn mặt hiền từ lại một lần nữa tìm đến ‘tôi’.
(Đạo sĩ: Đây là cơ hội cuối cùng, ngươi là La Tuyết, không phải Phùng Hiểu Hiểu.)
(Đạo sĩ: Cha mẹ ngươi đang tìm ngươi, khắp cổng làng dán đầy thông báo tìm người, ngươi không nên lạc lối ở đây.)
(Đạo sĩ: Từ bỏ đi, thứ trên người ngươi là lệ quỷ, không phải người bạn lương thiện của ngươi! Ngươi tiếp tục mặc kệ nó, chỉ khiến ngày càng nhiều người vô tội bị tổn thương.)
Hình ảnh trong game hiện lên từng khuôn mặt cứng đờ hoảng sợ, là những người dân trong làng bị ‘tôi’ gϊếŧ hại sau khi bị Hiểu Hiểu khống chế, phần lớn mọi người đều hoang mang trợn tròn mắt, dường như không hiểu vì sao mình lại bị cướp đi sinh mạng một cách dễ dàng như vậy.
(Đạo sĩ: La Tuyết, đây là điều ngươi muốn sao?)
(Đạo sĩ: Đây là người bạn của ngươi, Hiểu Hiểu lương thiện dịu dàng, ngươi muốn không?)
Trước mắt Tĩnh Thủy Đêm lại hiện lên bức ảnh chụp chung kia, cô gái tươi cười hoạt bát ôm lấy cô gái đang e thẹn mỉm cười, khung cảnh sân trường dưới ánh nắng ấm áp thật đẹp.
Bức ảnh ấm áp dần nhuốm màu máu, giữa những tiếng rêи ɾỉ, vô số bàn tay trắng bệch kéo lấy bức ảnh, xé nát nó trong nháy mắt!
Tĩnh Thủy Đêm nhất thời không phân biệt được đây là hình ảnh trong game, hay là đang thực sự diễn ra trước mắt cô.
Cô ngồi trước máy tính không khỏi đưa tay ra, như muốn nắm lấy những mảnh vỡ của kỷ niệm đẹp đẽ đó.
(Đạo sĩ: Ta có thể giữ Phùng Hiểu Hiểu trong 10 giây, ngươi chỉ cần trong mười giây đó đập vỡ điện thoại, tất cả mọi người sẽ an toàn.)
(Đạo sĩ: Ngươi đã biết rõ chân tướng sự việc, cha mẹ và bạn bè ngươi vẫn đang đợi ngươi trở về, cô bé ngốc à, đừng từ bỏ cuộc đời mình.)
Lúc này Tĩnh Thủy Đêm lòng rối như tơ vò, cô cần thời gian để suy nghĩ về lời nói của đạo sĩ, nhưng trò chơi này rõ ràng không muốn cho cô thời gian.
Đếm ngược mười giây đã bắt đầu nhấp nháy ánh đỏ!
10, 9, 8… Dân làng có tội, gϊếŧ người hàng loạt là sai, Hiểu Hiểu là người lương thiện, còn ‘tôi’ muốn về nhà.
5, 4, 3… Rốt cuộc điều gì mới là đúng?
Lượng bình luận tăng vọt chưa từng có, gần như hàng vạn người đang xem trực tiếp đều không khỏi tranh luận xem nên chọn lựa chọn nào.
[Đạo sĩ nói rất đúng, Hiểu Hiểu đã mất kiểm soát rồi.]
[Hóa ra thông báo tìm người ở cổng làng là do cha mẹ dán, cha mẹ thấy con gái như vậy chắc không chịu nổi mất, thật không dám tưởng tượng cha mẹ đã lo lắng thế nào!]
[Lẽ ra La Tuyết không nên đến đây, ngốc quá đi, sao dám một mình đến cái nơi này chứ?]
[Hiểu Hiểu đã chết rồi, ‘tôi’ thật sự không cần phải cố chấp nữa.]