(Cơ thể bỗng dưng lạnh lẽo, nặng trĩu.)
(Tôi nhận lấy côn bổng, nhưng đó không phải là tôi.)
(Hiểu Hiểu, tôi nhớ ra rồi, tôi đến để đưa cậu về nhà.)
(Nhà của tôi rất ấm áp, tôi thường kể với ba mẹ về cậu, họ đều nói cậu là đứa trẻ ngoan, nhất định phải đối xử tốt với cậu.)
Chưa kịp tiêu hóa xong những lời "tôi" vừa nói, hình ảnh trong trò chơi lập tức vặn vẹo!
Ngôi làng yên bình vốn đang chìm trong ánh chiều tà giống như một tờ giấy bị vò nát, bầu trời đỏ rực, những kiến trúc thấp bé, những người dân hoảng sợ đều bị trộn lẫn vào nhau, trông hết sức hoang đường.
Tĩnh Thủy Đêm nghe thấy từ bên trong những hình ảnh quỷ dị hỗn loạn vặn vẹo này truyền ra tiếng kêu gào the thé, khiến người ta nổi da gà.
(Hiểu Hiểu, bọn họ thật xấu xa.)
(Nếu tôi biết trước… tôi đã không để bọn họ mang cậu đi.)
(Cơ thể của tôi, cho cậu đấy.)
(Đi hoàn thành việc cậu muốn làm đi.)
Hình ảnh vặn vẹo quỷ dị dần tan biến, chân trời vốn nhuộm màu hoàng hôn chỉ còn lại bóng tối tĩnh mịch, những ngôi nhà thấp bé chìm trong đêm tối không một chút sinh khí, những người dân hùng hổ ban nãy cũng biến mất không dấu vết.
Tĩnh Thủy Đêm lặng lẽ nhấp vào mục vật phẩm mở điện thoại ra, thời gian hiển thị 3 giờ sáng.
“Bây giờ, thời gian cuối cùng cũng đồng bộ.”
“Chúng ta đã đến với hiện thực thực sự.”
Lúc này, số người xem trực tiếp đã gần 6 vạn người, bình luận trôi nhanh đến mức khó nhìn kịp.
[Á á á chuyện gì vừa xảy ra vậy!]
[Trước đó chị Tĩnh đã nói thời gian trong làng không đúng, là giả!]
[Streamer đỉnh thật, đoán trúng luôn!]
[Tại sao Hiểu Hiểu bên chỗ Qua Qua Lục Ca lại không xuất hiện vậy? Bị đánh chết rồi hả?]
[Vì Hiểu Hiểu là bé gái ha ha ha.]
[Không ai khen Diệp Y một câu sao… Đồ họa và cốt truyện game này thật sự rất tốt.]
Tĩnh Thủy Đêm tranh thủ lúc người xem chưa kịp hoàn hồn, lạch cạch rót cho mình cốc nước. Trong lòng cô mơ hồ có dự cảm, diễn biến tiếp theo của trò chơi mới là màn kịch lớn.
Trở lại chỗ ngồi, cô tiếp tục nhấp chuột vào trò chơi.
(Tôi đã trở về.)
(Tôi sống tôi sống tôi đã chết tôi đã chết!)
(Tôi muốn, tôi phải về nhà…)
Các lựa chọn lại hiện ra.
1. Ngăn cản.
2. Mặc kệ.
Tĩnh Thủy Đêm cân nhắc một hồi, lúc này "tôi" rốt cuộc đang ở trạng thái nào.
“"Tôi" bây giờ hẳn là cùng Hiểu Hiểu cùng tồn tại trên cơ thể "tôi", chỉ là trước kia do "tôi" làm chủ, bây giờ là Hiểu Hiểu làm chủ.”
“Vậy nên chọn như thế nào đây… Tôi quyết định tôn trọng ý định ban đầu của "tôi".”
Tĩnh Thủy Đêm chọn 2. Mặc kệ.
Trong trò chơi, "tôi" như chơi trốn tìm “ma”, lang thang trong ngôi làng tĩnh mịch đầy bóng tối. "Tôi" thò đầu qua cửa sổ các ngôi nhà, những người dân co rúm trong nhà sợ hãi hét lên, "tôi" cũng ngây ngô cười theo.
(Ha ha ha…)
Các lựa chọn nhanh chóng hiện ra.
1. Gϊếŧ chết.
2. Rời đi.
Tĩnh Thủy Đêm do dự một lát, không ngờ lựa chọn thứ hai đột nhiên biến mất! Chỉ còn lại lựa chọn thứ nhất lóe lên ánh sáng đỏ: Gϊếŧ chết.
Bàn tay trắng bệch thò vào cửa sổ, mềm mại như dải lụa trắng quấn lấy cổ người đàn ông đang run rẩy, nhẹ nhàng vặn.
Một người ngã xuống, ngay sau đó là người thứ hai, người thứ ba trong phòng…
"Tôi" tiếp tục lang thang, trở thành lệ quỷ mà cả Vĩnh An thôn tránh không kịp. Nơi "tôi" nhìn thấy chỉ còn những người sống run rẩy hoảng sợ và những xác chết trắng bệch cứng đờ.
Tĩnh Thủy Đêm lẩm bẩm nói: “"Tôi" hình như đã hoàn toàn mất kiểm soát.”
[Má ơi, cơ thể hoàn toàn do Hiểu Hiểu làm chủ rồi hả?]
[Đến lựa chọn cũng biến mất, chơi kiểu gì nữa?]
[Vừa nãy phải chọn ngăn cản mới đúng, chọn mặc kệ là sẽ bị mất kiểm soát!]
[Hơi quá đáng rồi đấy, Hiểu Hiểu chết đâu phải lỗi của dân làng, tục âm hôn chỉ là vô đạo đức thôi mà.]
[Nói thật, nếu mọi người là dân làng mà chấp nhận tục âm hôn này có thể giàu nhanh, tôi tin là phần lớn mọi người đều sẽ chọn vậy.]
[Lầu trên cho phép âm hôn tồn tại, lại không cho người bị hại của âm hôn báo thù, cũng quá tiêu chuẩn kép rồi?]
...