Dành Cho Những Trái Tim FA

Chương 6

Những lúc ấy chỉ duy nhất một điều cảm nhận trong nó trỗi dậy, đấy là “nhớ”. Nó nhớ bé đến quay quắt, đến quặn lòng. Mà đã nhớ mà không được ở bên thì sẽ phát cuồng, chỉ muốn lao đến tận cửa nhà bé, ôm chặt bé vào trong lòng, ôm cho đến khi nghẹt thở, để mãi mãi bé không thoát ra được vòng tay của nó. Sau đó nó sẽ gục đầu, hít tràn phổi hương thơm ngây ngất tỏa ra từ mái tóc tuyệt đẹp của bé, cả hương nước hoa tỏa ra từ cái cổ trắng ngần ấy nữa! Không một mùi hương nào thoát khỏi nó, để thỏa cái nỗi nhớ lâu ngày xa cách. Chưa hết, nó sẽ thì thầm, thủ thỉ vào tai bé những lời yêu thương nữa. Những lời mà từ bấy lâu bị chôn vùi trong lòng nó. Chúng sẽ được giải thoát nhẹ nhàng nhưng thật mạch lạch rõ ràng qua thanh quản của nó tới tai bé, để đôi tai mềm yếu ấy không bị ảnh hưởng bởi khó chịu ^^. Nó sẽ nói, thật từ từ, từ từ thôi không vội vàng không hấp tấp. Để cho bé thấy những gì nó nói là thật, và nó thì trân trọng từng chữ một như sợ làm hỏng một bài văn hoàn hảo của cuộc chơi câu chữ. Bé sẽ thấy tình cảm của nó trong mỗi câu mỗi từ ấy, và biết đâu cho nó một cơ hội cũng nên. ^^

Lần tới, bé rủ nó đi một quán café ca nhạc mới biết. Nghe đâu quảng cáo thấy trình diễn nhạc sống hay và du dương lắm nên kéo nó đi ^^. Tất nhiên không thể từ chối, làm sao bỏ lỡ lời mời của một người con gái dễ thương như vậy được cơ chứ, rõ là cái tính chỉ biết lợi dụng tình hình mà. Tiếc cái hôm nay không phải là đêm ca nhạc, chỉ có trình diễn nhạc cụ thôi. Cơ mà cũng thích lắm vì toàn những bài lãng mạn, hợp với khung cảnh đẹp của quán, không hiểu sao bỗng nhiên ở nơi thế này nó lại muốn…thổ lộ tất cả.

Ý nghĩ vụt đến làm nó sợ hãi lắm, nó cuống cuồng nhấn chìm cái ý tưởng điên rồ vừa xuất hiện ấy nhưng có vẻ không được. Đầu óc nó càng cố gắng thả lỏng để ý nghĩ ấy mờ dần, chìm xuống, thì những tình cảm dồn nén trong lòng càng đẩy ngược lên. Mọi thứ diễn biến theo hướng nghịch đảo giống như những Titans trong thần thoại Hy Lạp. Càng quật họ ngã xuống, họ lại càng được đất mẹ Gaia truyền thêm năng lượng và trở nên bất bại. Vừa nói chuyện với bé, vừa chống đối lại trí não sắp sửa làm phản khiến nó rối bời và cảm thấy cực kì khó chịu, bí bách, chỉ có thể chấm dứt mọi thứ bằng cách ra về. Thế nhưng nó vẫn tuyệt nhiên không dám đứng lên, không muốn kết thúc buổi đi chơi quá sớm ở cái thời điểm nhạy cảm này.

– Ấy làm sao thế? Khó chịu trong người à?

– Không, tớ có sao đâu, chỉ là nhạc nghe hay quá thôi.

– Không sao thật chứ? Chảy mồ hôi kìa?

– Ơ! Thế à! Nó ngạc nhiên, quả là mồ hôi đang chảy trên mặt nó thật.

– Nóng quá ấy mà, để tớ cởϊ áσ khoác ra, mọi chuyện sẽ khác thôi. Nó cười trừ, cởϊ áσ rồi vớ tạm giấy của quán để lau mồ hôi.

Làm xong những công việc che đậy cảm xúc ấy, nó lại trở về tâm trạng hồi hộp đấu tranh lúc ban đầu “mình có nên nói cho cô ấy biết không? Có? Không? Có? Không?…” mọi thứ điên loạn hết rồi.

Nó sẽ nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết chọn thời điểm nào để bắt đầu. Mỗi lần định nhắc tới chuyện đấy nó lại cứng họng lại, khổ sở và khó khăn tới từng từ.

Cuối cùng nhùng nhằng mãi mà không thể thốt ra được thì đồng hồ đã muộn.

– Chúng ta về thôi, muộn rồi.

Bé đứng lên vẫy nó, nhưng nó vẫn ngồi như trời trồng vì bị ý nghĩ kia gắn chặt vào ghế. Hai con mắt ngẩng lên hướng về phía bé, khiến bé phát khϊếp.

– Tớ có chuyện muốn nói- nó nói lắp bắp kèm tiếng thở gấp vì tim đang đập nhanh dần.

Bé thấy ngạc nhiên vì thái độ của nó, đoạn ngồi xuống để tiếp tục.

– Chuyện gì vậy?

Hai người chìm vào khoảng không yên lặng, không tiếng nói, không tiếng đàn.

– Nói đi, tớ đang nghe ấy đây.

“Mình đã phóng lao rồi, giờ phải theo lao thôi, nói ngay bây giờ hoặc không bao giờ” trí óc nó rủa xả.

– Ấy còn nhớ bó hoa hôm trước chứ?

– Bó hoa hồng vàng hôm sinh nhật?

– Không, là bó trước đó nữa.

– Bó hoa hồng đỏ 20/10, có chuyện gì với nó hả?

– Hôm đó tớ nói với ấy là thế nào nhỉ?

– Thế nào là ra sao?

– Rằng bó hoa ấy chỉ là từ tình cảm của bạn bè, đúng không?

– Ừ.

– Giờ nếu tớ phủ nhận điều đó thì sao?

– Phủ nhận? nghĩa là nó không tới từ tư cách bạn bè?

– Ừ.

– Vậy nó là…

– Nó tới từ một tình cảm khác của tớ, một nấc cao hơn tình cảm bạn bè (Nó rất bất ngờ vì ngồi nói ra được những từ này, nhưng để nói ra được thì tim nó cũng muốn nhảy ra ngoài l*иg ngực, huyết áp tăng cao, chân sắp sửa khụy xuống nếu không được ngồi ghế. Ít nhất thì mặt đỏ lừ cũng là dấu hiệu nhận ra cuộc hội thoại quá sức này. )

Bé nhìn nó, cả hai lại chìm vào im lặng như lúc trước. Không hiểu sao lúc này tiếng piano lại vang lên khỏa lấp, nên nó cảm thấy đỡ đi phần nào, mặc dù cả hai người vẫn chưa thể tiếp tục nói chuyện.

– Tớ…

– Thôi, đừng nói gì nữa, đưa tớ về đi. Bé chặn những gì nó muốn tiếp tục.

*****

Hai người ra về, lúc này đường về sao mà xa quá. Chiếc xe số nhẹ tênh, hàng ngày nó bê một tay thì giờ sao nặng, sao khó lái thế. Nó không biết nói gì với bé, hai người cứ im lặng đi với nhau từ phố này qua phố khác. Nó muốn chạy thật nhanh để sớm chấm dứt hiện trạng hãi hùng này, nhưng nghĩ sợ gió lớn làm bé lạnh nên lại thôi. Vừa đi nó vừa ngẫm chắc chắn rằng mọi chuyện đã có kết thúc, giờ thì nó sẽ không còn được bé rủ đi đây đó nữa. Giữa hai đứa sẽ không thể nói chuyện thoải mái nữa, không thể cười đùa và giúp đỡ nhau như trước. Nó nghĩ, nghĩ nhiều lắm, còn bé thì vẫn im lặng, ngồi sau nó và thỉnh thoảng thở dài…

Cuối cùng hai người cũng dừng được xe trước cổng nhà, “xuống cẩn thận nào” nó cố cứu vớt tình thế nhưng không nhận được nụ cười nào đáp lại. Bé bước xuống xe, nhìn nó rất nhanh, và điệp khúc đưa tay vẫy chào cũng nhanh nữa “về nhé” rồi biến mất trong con ngõ nhỏ, sâu hun hút quen thuộc ấy.

Nó ra về…lòng nặng trĩu. Có lẽ nó đã làm khó bé trong thời gian này mất rồi.

Chạy được nửa đường, nó tạt xe tà tà vào vỉa hè rồi rút điện thoại ra nhắn tin “ấy ngủ ngon nhé!” sau đó gửi đi. Không yên tâm, nó vẫn chưa đút máy ngay vào túi, chờ đợi tin nhắn được rep lại. Gần mười phút tắm sương vẫn không có kết quả gì, check vào mục báo cáo thấy tin nhắn đã gửi thành công, nó biết chờ đợi sẽ là vô ích nên đành ngậm ngùi đút máy trở lại, rồi trở về xóm trọ gặm nhấm sự dày vò.

Những ngày hôm sau tuyệt nhiên không có nổi bất kì sự liên lạc nào của bé, không tin nhắn, không gọi điện, yahoo tắt, Facebook không online. Mọi thứ chìm vào im lặng đến kì lạ và nhức nhối.

Nó định nhấc máy lên gọi nhưng không biết sẽ phải nói gì, thế là ngồi mân mê mãi cái máy trong tay. Cuối cùng không chịu được, nó chỉ gửi đi một tin nhắn chúc ngủ ngon kèm thêm một dòng cuối cùng “tớ nhớ ấy”. Tin nhắn báo cáo hồi lại “đã gửi thành công”. Nó cũng không biết là cái dòng chèn thêm nó làm có đúng không nữa, chỉ là trái tim mách bảo nó cần làm vậy thế thôi. Không hy vọng có tin reply, nó ôm chăn đi ngủ, giũ bỏ đi hết những gì mệt mỏi của công việc, của học hành trong nhiều tuần nay.

Chiều hôm đi thi môn đầu tiên của học kì, nó chờ bé ngay trước cổng trường. Nhìn thấy nó bé đi chậm lại, tách ra khỏi nhóm bạn và có vẻ muốn đổi hướng đi qua nơi khác. Nó gọi tên rồi chạy lại. “Hôm nay thi có tốt không?” nó hỏi ngay, “có” bé đáp ngắn gọn. “Đi với tớ, tớ có chuyện muốn nói với ấy”.

Biết không thể từ chối, bé đành nghe theo lời nó. Khuôn mặt dễ thương ấy giờ sao nhìn tội nghiệp quá, nó biết như thế này là ép bé. Nhưng không làm thì không được, hai người không thể cứ mãi dằn vặt nhau như thế này.

Nó đưa bé tới quán café quen thuộc của hai đứa. Thằng bạn bảo chuyện này có dấu hiệu thất bại, nên tìm cách xin lỗi và nói cho bé hiểu là nó đã bồng bột khi nói ra những câu hôm trước. Mọi chuyện sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, thật chậm, thật từ từ để hai người có thể hiểu nhau hơn, mưa dầm thấm lâu các cụ đã bảo rồi. Thế nên hôm nay mới có sự áp giải đột ngột này.

Thế nhưng tới khi vào quán rồi, không hiểu sao đầu nó lại thay đổi quyết định, dường như việc gặp bé lại là phản tác dụng, biến ngược thành ngòi nổ châm vào quả bom tình cảm bấy lâu dồn nén trong nó. Thậm chí đến lúc này nó cũng không hiểu, không nhớ được những gì mình đã nói hôm đó. Mọi thứ quá nhiều và hỗn độn, nhớ được gì nó nói ra hết, miên man và dằng dặc như một cuốn tiểu thuyết không có hồi kết. Nó nói cho bé mọi cảm nghĩ của bản thân về tình cảm giữa hai người, về nỗi nhớ mà nó phải chịu đựng, cả về chuyện lão L nữa. Cả một quãng thời gian dài nó âm thầm quan tâm như thế nào đều được trình bày mạch lạc, từng đoạn từng đoạn một theo trí nhớ, đối nghịch với trí óc đang rối như tơ vò.

Còn bé, bé ngồi đó lặng im, dường như mất tập trung vào câu truyện nữa vì có quá nhiều thứ để khớp nối. Cuối câu truyện dài lê thê ấy bé chỉ nói một câu rất nhỏ, giọng yếu ớt lí nhí pha chút sợ sệt “Ấy dừng lại được không, đừng thích tớ, chúng ta là bạn thân mà, làm sao có thể yêu nhau được”. Nó mất bình tĩnh, câu nói ấy sao chua chát quá, giống như một xô nước đổ dập mọi ngọn lửa hy vọng của nó vậy. Nó nắm tay bé, nắm chặt lắm, nắm và hỏi dồn dập “tại sao chúng ta lại không thể bên nhau? Ấy có đang cố gắng đánh lừa trái tim, đánh lừa lý trí mình không? Vậy tất cả những gì từ trước đến nay, những kỉ niệm của chúng ta trong vòng hai năm không hề có nghĩa lý gì sao? Tất cả! Tất cả chẳng lẽ là sự hoang tưởng mà ấy thêu dệt lên cho tớ?”

Bé bắt đầu khóc vì thái độ căng thẳng của nó, nó sợ lắm, sợ nước mắt con gái đã đành, nhưng nước mắt người con gái nó thương thì còn là nỗi sợ khủng khϊếp hơn. Bé vừa khóc vừa nói tiếp “hứa với tớ là chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa đi, tớ quý ấy, quý nhiều lắm, nhưng tớ không thể vượt qua chuyện đó mặc dù biết ấy đối với tớ rất tốt, hứa đi! Hứa với tớ một câu thôi!”.

Toàn thân nó buông thõng không thể nói tiếp được lời nào. Nó đã suy nghĩ về câu nói ấy rất nhiều, nhưng thực sự việc ngăn cản bản thân đang điên cuồng vì mất mát dường như là không thể. Nếu là bạn bè thì sao? Tương lai nó sẽ lại phải chứng kiến một kẻ khác tương tự như lão L tới và cướp bé đi khỏi vòng tay nó sao? Liệu trái tim nó có thể chịu đựng được nữa không? Làm sao nó có thể tìm ra một bé thứ hai nữa, nếu quyết định buông tay ngay lúc này. Không thể được! Nó không thể hứa cái điều tai quái ấy cho dù bé có van nài thế nào chăng nữa. Hứa là bỏ cuộc, là chịu mất bé, là yếu hèn trong tình yêu, mọi chuyên không thể chấm dứt như thế…

Những ngày sau đó nó vẫn không thể bắt liên lạc với bé, hai người lúc này dường như đã ở hai thái cực xa cách và bé thì chắc chắn đang muốn cố tránh mặt, có thể cả sợ hãi khi phải đối mặt với con người khác- con người mà đang hừng hực cháy bỏng yêu thương trong nó. Nó vẫn cố gắng nhắn tin đều đặn, thậm chí còn chẳng mong đợi hồi âm, cũng thỉnh thoảng có tin reply cho những cố gắng của nó, nhưng chỉ một nội dung giống hệt “Đừng nhắn cho tớ nữa, tớ và ấy không thể vượt qua bạn bè được đâu, tớ cần thời gian.”. Khi đọc những dòng ấy nó đau đớn lắm, nó nghĩ đến cái cảnh mà bé ở trước mặt và nói rõ ràng từng từ một. Đó là một khuôn mặt cũng khổ đau như khuôn mặt của nó với giọng nói đầy yếu ớt và chậm rãi. Nhưng không, giờ nó đã quyết rồi, nó sẽ cứng đầu! sẽ mặt dày để quyết có bé bằng được, rồi bé sẽ thuộc về nó, sẽ trong vòng tay nó vì nó chẳng còn gì để mất, để nói, để giấu nữa…

*****

– Mày xem này! Thằng bạn đặt trước mặt nó một mảnh giấy gập tư.

– Cái gì thế?

– Bảng điểm của cả lớp, nhưng tao không cần mày xem của từng đứa một, xem chỗ của em thôi.

Nghe thấy thế nó liền nhanh tay giở mảnh giấy ra, lấy ngón tay dò theo cột thật nhanh và dừng lại ở tên bé, điểm tổng kết cực thấp, nguy cơ tụt khóa hoàn toàn ở trước mắt.

Nó hỏi lo lắng “Tao phải làm gì bây giờ?”, “không biết! tao chỉ cảnh báo hộ mày thôi” thằng bạn lạnh lùng trả lời.

– Cám ơn mày đã nhắc giúp tao.

Nó lẩm nhẩm đếm…chỉ còn một kì nữa để mà cố thôi.

Biết được chẳng dễ dàng gì để gặp bé, nó đành dùng cách phục kích, nghe thật man rợ và cùng quẫn nhưng cũng phải nhắm mắt mà làm. Ngày một ngày hai, cuối cùng cũng bắt gặp được bé đang đi về, trả vội tiền chén chè uống dở, nó lao ngay qua bên đường gọi to. Bất ngờ không thể phản kháng, bé đành đứng trân trân ra giữa đường chờ nó tới gần…

– Sao lại gặp tớ?

– Tớ có chuyện muốn nói…

– Nếu vẫn là chuyện hôm trước thì tớ không muốn nhắc tới nữa.

– Không! là chuyện khác…

– Chuyện gì vậy?

Nó chìa tờ giấy điểm gập tư ấy ra, tờ giấy đã nát và nhăn nhúm nhiều hơn với hôm đầu, do bị cảm xúc quá mạnh của nó vần vò giữa hai tay.

– Đây xem đi.

Bé xem kĩ tờ giấy nhăn nhúm ấy, “tớ biết chuyện này rồi”.

– Để kì tới tớ giúp ấy.

– Đừng! kệ đi!

Nghe thế nó khó chịu vì sự cứng đầu ấy lắm! Thế là nó nói, nói thật nhanh, nói mạch lạc, khác hẳn với nó lẩy bẩy của mọi hôm:

– Nghe này! Quên những chuyện hôm trước đi được không? Tớ và ấy sẽ vẫn là bạn thân, mãi mãi là bạn thân như ngày trước, sao trả lời có vẻ khách sáo quá vậy? Tớ giúp ấy vì ấy là người con gái duy nhất chơi với tớ trong lớp này, tớ không giúp ấy nếu đứng trên vị trí kia, cái vị trí của cách đây vài ngày…có hiểu ý của tớ không?

– Giúp thế nào khi mọi thứ đã đi quá mọi nỗ lực? Bé thở dài nói.

– Mai cứ đi học đi đã.

– Ừ.

Không an tâm lắm về lời hứa đi học của bé, nó liền ép “để tớ đưa ấy đi học” mặc kệ cái thái độ chối đây đẩy và có sự khó chịu của bé.

– Đừng coi tớ là trẻ con nữa! Tớ tự lo được.

Chắc chắn là nó bỏ mặc qua những lời đó, bằng chứng là ngay sáng hôm sau nó đã có mặt trước cửa nhà bé.

– Về đi! Tớ không muốn đi!

– Tớ sắp muộn học, đừng làm tớ ảnh hưởng! Nếu là bạn thân thì nên nghĩ cho nhau.

Bé trèo lên xe nó cùng cái mặt nhăn nhó khó chịu. Cố gắng tỏ thái độ bất hợp tác vì bị ép buộc quá đáng, mặt lạnh và làm thing trước bất kì một câu hỏi gợi chuyện nào. Hai người đi đến trường trong im lặng, cũng không hẳn… nên nói là trong màn độc thoại huyên thuyên, lảm nhảm của nó thì đúng hơn.

Một tuần đi học trong sự thúc ép khó chịu ấy, bé bắt đầu bực mình và hay la lối nó. Âm thầm chịu đựng hay cụ thể là làm ngơ: “cho đến khi nào ấy tự đi học mà không cần có tớ, đến khi điểm tăng, tớ sẽ tự chấm dứt trò này.”

Giữa tuần ấy bé nhận được một bó hoa hồng vàng khác. Bó hoa có thiệp đi kèm, một cái thiệp có đề chữ “4bestFriend” sọc trắng đỏ giống màu kẹo giáng sinh, bên trong ghi mấy dòng chữ con trai, kiểu chữ viết tay trên bản vẽ kiến trúc:

“Hồng vàng còn dành cho những lời chúc nữa, những dịp đặc biệt chẳng hạn, hoặc là cầu nối cho những khoảng trống trong các mối quan hệ khi mà trước đó có hiểu lầm hoặc rạn nứt.”- Trích lời của một người

Kí tên

Bạn thân của ấy.

*****

Bé gập cái thiệp ấy lại, nhìn bó hoa rồi thở dài…“cái đồ ngốc này!”

*****

“Ngồi chắc rồi đó! Đi đi!” bé nói rồi khẽ cười, điều lạ lùng nhất mà nó gặp trong mấy tuần nay, không phải là bộ mặt khó chịu như mọi ngày, chẳng hiểu nó có mơ không nữa… ^^

“Không đi à? Muộn học bây giờ!”

“À! Đi liền đây.”

– Sao thế? Hôm qua có gì vui à?

– Không? chẳng có gì vui cả, sao lại hỏi thế?

– À, không, không có gì. Nó lấp liếʍ.

Giờ hai người đã bắt đầu nói chuyện trên đường với nhau rồi, nó đỡ phải diễn trò độc thoại lảm nhảm như hâm giống trước nữa. Chắc là những cố gắng của nó đã xoay chuyển được phần nào trong bé, tự nhiên nghĩ thế thấy lòng vui vui. ^^

Vẫn là một buổi sáng “áp giải” nữa, nó nghĩ thời gian này chắc cũng sắp để bé tự giác học hành được rồi ^^. Nếu thành công thật thì nó vui lắm! Rồi điểm sẽ nhích lên, bé và nó lại vẫn có thể học cùng một lớp. Cứ nghĩ đến việc tới lớp mà không được nhìn thấy khuôn mặt ấy, là nó lại không chịu nổi! Ác như bắt người ta bỏ một thói quen tốt vậy ^^. Mà có phải ngắm không đâu, phải thế nó mới yên tâm học hành được, có cả việc vui hơn khi đến lớp có mặt bé nữa. Phải biết nói sao cho hết những ảnh hưởng tích cực mà bé tác động lên nó đây. Có thể ngồi và nói miên man cả ngày được ấy chứ, nhất là với đứa tình cảm như nó. ^^

Hai bên túi áo khoác của nó tự nhiên đυ.ng đậy, người ta hoạt mồm gọi là “có biến”. Hai tay bé đưa vào từ lúc nào, ôm nhẹ lấy sườn nó làm toàn thân nó cứng đờ, chắc xíu nữa là mất lái thôi.

– Sao thế? Bé hỏi

– Không sao, hỏi hoài à…

– Không sao mà tự nhiên chạy chậm thế? Tới trường muộn giờ!

Ra là xe bị giảm ga từ lúc nào ^^, chạy chậm vậy mà nó cũng không để ý nữa, đành ú ớ rồi tăng ga lên cho kịp giờ học. Tuy thế, nó vẫn cố tình chạy chậm hơn bình thường chút, để kéo dài cái thời gian cho tay vào túi này.

Đến trường bé rút tay ra, bình thản đợi nó đưa xe vào bãi. Không những bình thản mà còn vô tư đến độ quên ngay cái việc gây “ảo giác mạnh” mà mình vừa làm. Nó cũng định hỏi ý tứ, nhưng não bộ đang ngây ngất chẳng nghĩ ra được câu nào ra hồn nên đành thôi. Tới nơi lớp chật, hai người ngồi tách nhau bé cũng chẳng để ý gì tới nó nữa. Đầu lại rối tung chỉ vì chút động chạm của đứa con gái, buổi học đó coi như nó chẳng thu được gì.

Hôm sau nữa lại thế, lần này diễn ra nhanh hơn khiến nó bị bất ngờ kêu đến “ơ!” một cái rõ là vô duyên.

– Lạnh quá! Cho nhờ túi một chút cho ấm nhé, tớ quên mang găng rồi. Bé trả lời cho cái chữ “ơ” nó vừa thốt ra.

– Ừ.

Mặc dù cố trả lời thật lạnh lùng, nhưng trong lòng nó thì vui lắm, lại giảm ga, lại chạy chậm cho kéo dài ^^. Có khi đó là dấu hiệu gì đó, nhưng mà hạnh phúc quá nên quên cả quan tâm đến để phân tích mất rồi, kệ cho nó có là gì thì trong lòng cứ lâng lâng trước cái đã. Được hẳn một người con gái dễ thương cho tay vào túi ôm eo cơ mà. Cái trải nghiệm này cuộc sống của nó mới chỉ thấy lần đầu. Mặc nhiên không thể hét lên vì thích thú giữa đường, nên nó đành cắn răng mà tìm cách khác. Khổ thân thằng bạn bị nó lôi ra rồi hét vô mặt. Ấm ức lắm cũng chỉ dám kêu lên ầm dãy nhà “trời ạ! Cái thằng điên tình mắc dịch này!”

*****

Cuối tuần rảnh rang, thứ bảy máu chảy về tim ít việc để làm, ngồi bó gối ở nhà nghạc chơi game thì buồn lắm, bé rủ nó “tối nay mình đi coi phim” ^^.

Nó nghe được thì ngạc nhiên với sững sờ lắm, tỏ tình hỏng- vậy rõ là người ta không quan tâm tới mình rồi, mà sao sự thật khác xa thế. Chắc là quy ra được hai khả năng, một là nó hưng phấn quá độ nên gây ra ảo giác tạm thời, hai là nó nghĩ xa xôi quá đến lú lẫn cả thực tại hết cả, chẳng biết cái nào đúng cái nào sai đây. Thằng bạn bóp trán suy nghĩ dùm “chẳng nghĩ ra cái đêk gì hết, mà cũng chẳng có khả năng gì hết luôn! Đàn bà con gái thời nay lằng nhằng bỏ mẹ đau hết cả cái đầu tao! Lúc thế này lúc thế kia là bình thường! Cứ như súng có phải tốt không? lên cò là xả đạn, dễ hiểu dễ dùng!”