Dành Cho Những Trái Tim FA

Chương 4

– Ba tớ có một công ty kiến trúc, ông muốn tớ làm nghề này, nhưng tớ thì không có năng khiếu vẽ vời, ấy là người thông minh chắc ấy sẽ hiểu… bé nói tiếp.

Thế rồi bé bỏ đi, bỏ nó đứng lại trân trân với cú sốc vừa rồi… “Mình phải làm thế nào đây?”

*****

Gác lại những gì lo lắng ở trước mắt, nó tham gia vào đợt đi chơi kế tiếp của lớp. Truyền thống mà, cứ hết năm học lại tổ chức đi một lần, đi sớm về sớm cho lũ bạn còn có thời gian mà…học lại. Lần này đi Khoang Xanh- suối tiên hẳn hai ngày cho vui, vừa vui vừa gần- lớp trưởng lớp ta tâm lý quá! Lão L có việc gì đó không đi được, may quá! Vậy là nó phải đăng kí đi để tận dụng ngay thời cơ. Cả lớp đi ô tô sớm, sáu giờ đã phải có mặt để lên xe. Bé kém ngủ, thành ra lên xe gà gật ngủ trên vai nó cả chặng đường y như con mèo con ngủ trong lòng mẹ. Mặt lúc ngủ vẫn ngố thế, ngố như lần trước ngủ nhà nó vậy, ngố mà xinh! Ánh nắng sáng hè là nắng mát, xen kẽ qua rèm cửa xe chiếu vào trong, làm ánh lên mái tóc nhuộm hạt dẻ, phảng phất hương thơm nhẹ dầu gội của bé. Mà gió đưa hương vô tình thì thích lắm, cưỡng làm sao nổi ^^. Mùi con gái càng đặc biệt hơn với những thằng nhát chết như nó, biết bao giờ mới được gần gũi thế này. Thi thoảng cúi xuống xem xét, nó đưa tay gạt tóc mái sang một bên rồi đóng cửa sổ lại để gió không làm phiền hai người. Ít ra nó cũng can đảm làm những việc đó hơn trước đây rồi.

Tới nơi, nó lẽo đẽo theo bé cả buổi như một ông bố khó tính, chỉ sợ con gái mình thế này thế kia, xước chân hỏng tay này nọ. Mức độ bảo vệ chăm sóc như một lớp sơn bóng loáng không được có vệt xước, phải thật đẹp, mịn và hoản hảo. Hai đứa nói chuyện vui lắm, chỉ trỏ đủ mọi thứ, mà thứ nào cũng thành chuyện được ấy, nói chuyện hợp mà ^^. Bé mệt, nó lôi cái túi của bé xách hộ không biết ngượng ngùng, mặc kệ đống du khách chi trỏ bật cười: “đàn ông đeo túi hồng!”. “Kệ các người ý kiến! Các người không được xách túi hộ người mình yêu thì các người chẳng bao giờ bằng tôi đâu mà cười! hãy cười sự bất hạnh mà các người không có ai như bé ở bên ấy đồ dở hơi!” Nó nghĩ, rồi mỉm cười với ý nghĩ quái gở vừa xuất hiện. ^^

Hai đứa ngồi cạnh nhau rồi thả chân xuống suối, nước suối lạnh mát chảy nhè nhẹ dưới chân như kéo tan đi hết mọi chuyện buồn bực trước đây vậy ^^. Chẳng cần nói gì đâu, chỉ cần được ngồi cạnh bé thế này là vui rồi. Cảnh tháng sáu đầu hè đẹp lắm, trời xanh và gió nhẹ nhàng, ánh nắng cố gắng luồn lọt qua từng kẽ lá chiếu hắt xuống suối rồi phản chiếu ánh nước long lanh lên trên mặt. Nó đung đưa chân rồi bất thình lình ngã nhào vì ngồi đá trơn (cái tội hiếu động), bé ùa theo nắm tay kéo lại được. Lúc mà ngồi vững rồi thì hai đứa tự dưng thấy tay trong tay từ lúc nào ^^. Ngượng quá thế là rụt tay lại, mặt đỏ bừng cười trừ. May quá có tiếng gọi đi ăn trưa, thế là thoát được cảnh ngượng ngịu. Trẻ con thật. ^^

Tối đến cả lớp ùa ra đi lung tung, nó gặp bé ở hành lang xuống sân, cả hai kéo ra xem lửa trại thế nào. Bé bảo có một lớp các anh chị ở trường khác có lửa trại vui lắm nên đi xem xem sao, đồng thời lôi cả nó theo. Toàn sinh viên với nhau cả nên cực dễ gần, chẳng mất mấy thời gian cả hai đã hòa nhập với lớp ^^. Nó ôm cây ghita đệm hát theo yêu cầu, bé không ngờ nó chơi hay thế, bài nào cũng biết. Nó gãi đầu gãi tai bảo không thích khoe khoang, với cả chơi cũng bình thường chứ có gì đâu mà thần thánh. Thế là bé đòi hát, cái thằng gì mà tâm lý quá! Đệm cho các anh chị thì gam nào ra gam đó, sao mà đệm cho bé sai tùm lum cả, có mỗi việc bình tĩnh thôi mà làm cũng không ra hồn. Kể ra mà chối bé hát làm đầu óc mụ mị đệm sai, còn là cái lý chấp nhận được cho trái tim nhát gan kiểu này.

Kết thúc buổi lửa trại cả hai về phòng, trên đường đi không hiểu ma trêu quỷ đùa thế nào gặp ngay cái thằng bạn nó. Cái đồ vô duyên quá nhảy ngay ra trêu “hai anh chị đêm hôm dẫn nhau đi đâu thế này?”, “trời cái thằng quỷ! Chui lại chỗ mày vừa đẻ ra đi! Trêu nữa là tao lột xác đó!”, thằng bạn mặt cứ trơ trơ banh mồm thè lưỡi đùa đến là đáng ghét “không nói thật là xuống âm ty bị diêm vương banh mồm kéo lưỡi đó! Có muốn gặp thằng quỷ này thì cũng không có bảo kê đâu khà khà!”. Về được đến phòng đợi nó ngủ say, thế là trùm chăn lên đầu đấm ùm ùm như bao cát cho sướиɠ! “Cái tội vừa nãy cắt ngang cuộc vui người khác này!” Thằng bạn la oai oái như bị thọc tiết “á! á! á! tha tao mà! Biết lỗi rồi huhu”

Chiều hôm sau tất cả nhổ leo ra về, chạy chơi nốt từ sáng nên chân bé mỏi nhừ khiến nó phải đi chân đất nhường dép cho bé. Chẳng sao cả, bé vui là được ^^, hai đứa ra chậm bị thằng lớp trưởng rầy la quá trời. Đi chút lại nghỉ chút vì tê chân, thật rõ là con gái mà- lằng nhằng quá mất thôi.

Trên xe đi về lại giống hôm trước, bé gà gật gục đầu ngủ trên vai nó tới tận lúc mở cửa xe. Hai ngày kết thúc nhanh quá. Giá mà được ở cạnh bé lâu hơn, tiếc rẻ đôi chút nhưng với nó thế là cũng đã là vui rồi.

*****

Hết thời gian chơi, nó hẹn bé đi học cải thiện mấy môn chấp chới để tăng phẩy. Lão L thời gian này về quê rồi nên phải tranh thủ chiếm lấy tình cảm của bé, thằng bạn quân sư thế ^^. Vậy là đi học đi ôn với nhau cả tháng trời, kết quả là điểm của cả hai tăng lên rõ rệt, làm nó đỡ lo đi phần nào ^^.

Thế nhưng vào năm rồi mọi chuyện lại khác, vẫn là cái điệu bộ uể oải khi phải nhắc tới việc học của bé. Chuyện gì đến cũng phải đến, sức học theo không kịp thì quay sang là ít đi học dần, rồi đến những chuỗi ngày nghỉ dài hạn. Hiếm hoi lắm mới thấy bé có buổi lên lớp, mà lên là lên nháo nhào như trụng nước sôi vào mì ăn liền. Thằng bạn hỏi không có cách nào cải thiện tình hình hay sao? thì nó chỉ biết gục đầu bất lực. Mọi chuyện mọi lý do đã nói rồi, mọi nhắc nhở mọi nài nỉ đã áp dụng. Nó còn biết làm gì hơn đây? Vậy là bỏ việc chết nhát sang một bên rồi gọi điện cho bé hỏi han. Gặng hỏi mãi thì bé bảo bận việc nhà. Nó không tin cứ tra khảo, bé dập máy trước khi nó hiểu truyện gì đang xảy ra. Tối đến nó online yahoo rồi facebook, cứ thấy nick bé sáng là xông vào tra vấn như một thằng điên, nó nóng ruột lắm và phát cuồng lên vì lo cho bé. Cửa số bên kia chẳng động tĩnh gì, rồi thình lình tắt phụt làm nó lại càng đau đớn, khó chịu. Bé ơi… sao bé không vì nó chút đi…

– Tớ đang đi làm rồi, chẳng có thời gian mà đi học đâu. Tớ cũng chỉ cần điểm thi thôi, chẳng cần điểm chuyên cần. Bé trả lời nó qua quít trên một đoạn chat hiếm hoi.

– Sao không cố gắng sắp xếp như tớ đi làm?

– Công việc của tớ không sắp xếp được. Tớ không học được bất cứ môn gì ra hồn. Tớ muốn cho gia đình biết rằng mọi người đã ép tớ sai lầm.

– Tại sao? Nhiều người còn không thể vào trường này cơ mà, sao không cố gắng, vì tớ chẳng hạn.

– Cám ơn những gì ấy đã giúp tớ, đừng phí công của mình nữa, ấy giúp nhầm người và đổ công nhầm chỗ rồi.

Bé tắt nick trong lúc nó còn đang cặm cụi gõ câu trả lời.

Hẳn là bé không thích nhắc tới việc học hành chút nào.

Hình tượng học giỏi, dễ thương, đảm đang của bé đang dần tan nát trong nó, từng ngày từng ngày một.

Nó dần phải chấp nhận việc vắng bé mỗi buổi lên lớp. Thiếu vắng bóng hình ấy nó buồn lắm, nhưng biết sao được. Không đi học cũng đồng nghĩa với việc ít có cơ hội tới nhà giúp đỡ bé hơn.

Lần đó là một lần gặp bé hiếm hoi ở trường vào đúng ngày thi. Đúng thế, ngày thi thì nó mới có cơ hội gặp nổi bé chứ không thì gần như vô vọng. Kết thúc buổi làm bài dài hơi gần hai tiếng đồng hồ, nó chạy theo bé ở hành lang sát mép trường, định bụng rủ rê ăn chè xong tiện đường hỏi thăm ^^. Khi mà đã ở sát đằng sau bé lắm rồi thì nó phải dừng lại, rất gấp đến chút nữa thì ngã nhào. Rồi đưa đầu quanh quất tìm chỗ nấp tạm, tránh đi cái người vừa xuất hiện chắn ngang giữa nó và bé.

Lão L từ đâu xuất hiện như xuyên tường, lão đi sát vào với bé, hai người đứng lại nói chuyện gì đó, rất lâu. Lão đưa tay kéo bé vào lòng làm nó chết đứng, người lạnh toát, mặt cắt không còn giọt máu, môi bặm lại đau đớn. Nó không thể rời mắt khỏi cái cảnh hãi hùng ấy đến nửa giây, mọi suy nghĩ trong đầu nó lúc này là trống rỗng, là mất hết, là không có gì. Nhưng sao bé cự lại cái hành động ấy, lấy tay đẩy lão ra, đẩy trong sự bất lực hiển hiện trên khuôn mặt. Lão L mặt trơ dày, ôm trọn bé ngay giữa hành lang trong những cái đập thùm thụp của bé vào ngực lão. Nó muốn lao ra tách hai con người đó, rồi đấm thẳng một cú thật mạnh vào mặt lão L, bất chấp việc bé có phản ứng gì đi chẳng nữa. Một cú đấm thật mạnh, dồn nén những gì uất ức mà lão gây ra cho nó, đấm thẳng vào cái mặt với điệu cười đểu giả và đôi mắt khốn nạn của lão. Nhưng có gì đó ngăn nó lại, có gì đó bảo với nó “Đây không phải là chuyện của mày! Mày chẳng là cái gì của bé cả! chỉ là một thằng bạn, một thằng bạn mà bé có thể có ở bất kì đâu. Đầy rẫy và vô kể, đừng làm những gì ngu ngốc, đừng để mọi thứ đi quá giới hạn!”. Thế là nó vẫn đứng đấy, vẫn chứng kiến cái cảnh khốn nạn đấy với tinh thần bất lực cùng một tay nắm chặt rồi đấm mạnh vào tường. Đầu khớp tay xước hết! Đến giờ nỗi đau tinh thần đã chế ngự nỗi đau thể xác, nó không cảm thấy gì nữa, không muốn biết thêm gì nữa. Bé đã rời ra được khỏi lão, một cái tát trời giáng đáng lẽ đã xuất hiện nếu lão không nhanh tay giữ được tay bé, rồi nhìn lại với ánh mắt đầy chết chóc. Lão đẩy tay bé qua một bên rồi bỏ đi, mặt đầy khoái trá. Bé nhìn theo rồi gục mặt, khuôn mặt đầy đau khổ rồi là nước mắt. Nó chưa thấy nước mắt của con gái bao giờ, nó sợ, sợ nhiều lắm. Nó không biết phải làm gì, phải dỗ dành một người con gái đang khóc ra sao. Đợi lão bỏ đi hẳn nó mới lao ra, bé thấy nó thì vội quay lưng đi thật nhanh. Nó đuổi theo mồm lắp bắp như một thằng hâm dở, hỏi những câu mà không ai muốn trả lời. “Chuyện gì đã xảy ra?” “sao ấy lại khóc?” “tớ đã chứng kiến cả rồi, nói cho tớ biết đi!”. Bé không nói gì, bịt miệng khóc nấc rồi lao ra bãi gửi xe “đừng đuổi theo tớ nữa! làm ơn dừng lại đi!! Tớ van ấy!”. Nó đành dừng lại, nhìn trân trân cái dáng nhỏ bé ấy dắt xe ra rồi biến mất. Nhanh và đau khổ nhất mà nó từng thấy, “tại sao? Tại sao phải làm khổ bản thân mình thế bé ơi…”

*****

Những tuần sau đó là những tuần nó sống gần như trong tuyệt vọng, nó tự tra tấn mình bằng thể loại death rock gào thét điên loạn, chỉ mong tiếng nhạc có thể đẩy mọi suy nghĩ tồi tệ ra khỏi đầu nó. Trong đó bây giờ chỉ có hình ảnh của cái ngày đen tối ấy, của bé, của lão L, những giọt nước mắt không thể ngăn cản. Mọi thứ cứ trào ra trộn lẫn lộn, đặc quánh bao bám lấy não nó ngăn chặn mọi suy nghĩ. Nó muốn biết câu chuyện ấy, biết những gì mà bé đang phải âm thầm chịu đựng, nó muốn ôm bé vào lòng, nói những lời an ủi mà từ trước đến giờ một thằng con trai nhát gan như nó chưa bao giờ dám nói. Từ đáy lòng đấy cất lên những lời nguyền rủa độc địa, những lời nguyền rủa dành cho những kẻ đã làm tổn thương bé, những kẻ gây ra nước mắt trên khuôn mặt đầy trong sáng và trẻ con ấy của bé. Nó hận, hận tới tận xương tủy, tức tối đến không ngủ được. Người nó gầy đi trông thấy, cộng với công việc học hành, đi làm đang rút gần hết sức lực của nó. Không còn cách nào khác, chính bản thân ấy phải tự tìm lối thoát cho hoàn cảnh khốn nạn này.

Nó nhấc điện thoại lên gọi cho bé, bé trả lời không muốn gặp nó ở thời điểm hiện tại, rằng đừng quan tâm đến việc của bé, cũng như xin lỗi nó vì ngày hôm đó đã nói những lời khó nghe. Nó cố gắng bằng mọi cách thuyết phục, nhưng bé không nghe, dập máy trước khi bị những lời nói ấy làm đổi ý. Nó quyết không bỏ cuộc, hàng đống những cuộc gọi được đổ tới máy bé. Không chịu nổi bé tắt máy, ngắt mọi liên lạc. Những tin nhắn yahoo rồi facebook cũng chịu chung số phận, không một chút hồi âm mặc dù nó cất công viết dằng dặc. Mọi chuyện lại một lần nữa rơi vào bế tắc, bế tắc từ cả hai con người.

Không chịu nổi sự dày vò của trái tim, nó lao đến nhà bé, phải mất vài lần nó mới có thể gặp bé ở nhà. Lúc này thì trái tim đã chiến thắng con người nhút nhát bấy lâu ngự trị bên trong. Nó lao thẳng lên phòng bé với một lô những sách vở làm vật ngụy trang. Bé mở cửa phòng, từ ngạc nhiên chuyển sang phẫn nộ một cách vô cớ “đừng đến để an ủi tớ! tớ không cần ai an ủi cả! Tớ tự biết phải điều tiết cảm xúc của mình!”. Nó không chịu rút lui, đẩy cửa xông vào, nhìn bé mà nó thương quá. Người nhợt nhạt như ốm lâu ngày, mắt có vết quầng thâm do khóc nhiều. Tất cả còn đâu hình ảnh dễ thương, trẻ con và yêu đời như cái ngày xa xưa kia nữa, thế là đủ biết những gì bé đang chịu đựng thực sự nặng nề và căng thẳng. Nó kéo bé ngồi xuống, ra lệnh rõ ràng và mạch lạc “nói đi! Nói hết cho tớ nghe! Tớ sẽ không ra khỏi căn phòng này nếu không được nghe câu chuyện đấy! tớ phải biết, phải biết từng chi tiết một!”. Đó là một giọng nói đầy cứng rắn chưa xuất hiện bao giờ, cứng rắn đến nỗi chính bản thân nó cũng ngạc nhiên vì mình nói ra được như vậy. Biết không thể thuyết phục nổi, bé ngồi lặng im, cả hai chìm vào một không khí câm lặng và thật sự bí bách trước khi câu truyện được bắt đầu.

Lão L không chỉ có mỗi bé, lão còn một người khác hơn bé hai tuổi ở đang học ở một trường đại học khác. Chị ta theo tả thì rất “xứng đôi vừa lứa” với lão L, với một khuôn mặt lạnh toát và vô cảm. Từ lúc hai người qua lại với nhau, lão thậm chí chưa bao giờ nói một tiếng là thích hay yêu bé cả. Hai người cứ đi với nhau theo cách vô tư nhất có thể, và lão thì giấu hết tất cả những gì liên quan tới người kia. Bé chẳng hề biết rằng lão bắt cá hai tay, cho đến một ngày có người gọi điện đòi gặp bé, là đứa con gái mà lão đã giấu bặt. Hẳn nhiên chị ta bắt bé buông lão ra và chấm dứt tất cả, bé không chịu xem chị ta làm gì. Lão L thì mật ngọt “anh và chị ta đã hết, không còn gì với nhau cả, anh sẽ nói chị ta buông tha em và biến mất.” Nhưng sự thật thì khác xa hoàn toàn, bé bị chị ta lên thẳng công ty làm ầm ĩ trong văn phòng. Tuy không kể nhưng chắc chắc rằng bé đã bị chị ta đυ.ng chạm, nó giận lắm nhưng vẫn cố nghe. Sau cái hôm ầm ĩ đấy bé không đi làm ở đó nữa, mặt mũi đâu cho một con bé mang tiếng cướp người yêu đứa khác. Chưa hết, chị ta còn đe dọa sẽ lên tận lớp làm ầm ĩ để bé không còn nhìn mặt ai được nữa. Lão L đứng ngoài, lộ ra bản mặt đểu giả không can thiệp. Lão lật bài rằng bé chỉ là vui đùa, thế thôi…rằng bé có chịu được thì chịu, không thì đường ai người đó đi. Bé sốc, nghỉ học dài để không phải thấy bộ mặt lão khi lên lớp, để tránh cho đứa người yêu lão làm cái điều mà chị ta đã làm ở công ty bé. Mặc cho hai người đã dứt nhau ra, nhưng “tình ngay lý gian” thì chắc chắn bé sẽ không còn đến lớp được nữa. Cho đến cái hôm mà nó nhìn thấy cả hai người…

Bị một đứa con gái khác xúc phạm, bị mất mặt với mọi người trong công ty, mối tình đầu tan nát khi biết mình chỉ là đồ chơi qua đường của người khác, việc học hành trượt dài, sức ép gia đình…Bé khóc, khóc nhanh tới nỗi tay không che nổi tiếng nấc, gục mặt vào vai nó… ướt sũng. Toàn thân đứa con gái đấy yếu ớt, run rẩy và mềm nhũn trong tay, nó chỉ biết thì thầm “nín đi, rồi mọi chuyện sẽ hết” mặc dù biết rằng câu nói ấy vô tác dụng. Nó để cho bé khóc, khóc hết để tất cả nỗi buồn trôi theo nước mắt tan biến. Đến khi sức khóc không còn, người lả đi nó mới dìu bé lên giường. Lúc bé thϊếp đi cũng là lúc nó khe khẽ bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng và day dứt.

– Sao áo ướt vậy con? Mẹ bé hỏi.

– Con và bạn pha màu không cẩn thận nên đổ nước vào người thôi bác ạ, bác đừng lo. Nó chối quanh.

– Bác giúp con để ý bạn nhé, bạn ngủ rồi con phải về đây. Nó dặn dò cẩn thận trong lo lắng, rồi lẹ chân lấy xe ra về.

Đêm hôm đó lại là một đêm nó trằn trọc không ngủ. mọi chuyện dường như càng đảo lộn, càng khó khăn hơn. Tình cảm của nó thì cứ lớn dần sắp không giữ nổi nữa, nhưng giờ chưa phải lúc thích hợp. Nó phải giữ, phải giữ, phải chôn chặt để mọi việc có thời gian nghỉ ngơi, có thời gian để xóa nhòa, để lắng và chìm lại.

*****

Sau vài ngày suy nghĩ, nó quyết gặp bằng được người yêu lão L để giải quyết cho xong mọi chuyện. Nhờ thằng bạn khéo léo moi tin, nó có được tên của chị ta. Sau đó là cả đống danh bạ của lão từ cái điện thoại mà đứa khác mượn hộ, với lí do giả xem giờ vào một buổi học. Danh bạ có cả chục cái tên trùng, nó kiên nhẫn bấm từng số một với hy vọng bé sẽ trở lại đi học mà không phải lo lắng gì nữa.

Cuối cùng nó cũng bấm đúng số người đàn bà ấy, chị ta hẹn nó vào một quán café trên phố, ngày rồi giờ. Nó cẩn thận ghi lại rồi chờ đợi.

Đúng ngày hẹn, nó chạy qua nhà bé. “Đi đâu thế?” “Có việc quan trọng, cứ đi theo tớ rồi biết.”

Cả hai lên quán café ấy, nhìn thấy chị ta bé giật mình hiểu ra, vậy là đứng yên không dám bước lên phía trước nữa, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ sệt. Nó chạy lại chỗ bé, cầm tay đưa lại chỗ ngồi “Đừng sợ! tớ sẽ giúp ấy giải quyết chuyện này”.

“Một bài học có vẻ vẫn chưa đủ nhỉ?” Chị ta nói vọng ra từ chỗ ngồi.

– “Chị hãy buông tha cho bạn ấy!”,

– “buông tha? Cậu ra lệnh cho ai thế nhóc? Nó có buông tha cho người yêu tôi không mà tôi buông tha cho nó?”

– “Bạn ấy chỉ là nạn nhân trong trò chơi của L chị không hiểu sao?”,

– “chẳng có cơ sở nào để tôi thấy rằng cô ta và L đã rời nhau ra cả! và không có thì tôi vẫn dùng cách của tôi cậu hiểu chứ? Đừng vì một đứa con gái đi cướp người yêu của người khác mà hạ mình như vậy!”.

Bé kéo tay nó “đi về đi, tớ van ấy! để tớ tự giải quyết! đi mà!”. “Em không tự giải quyết được đâu em gái ạ! Chị còn nhiều việc với em lắm” Chị ta nói với bé rồi bắt đầu cười. “Tôi yêu cô ấy! tôi sẽ làm bất cứ việc gì nếu chị đυ.ng vào cô ấy chị hiểu chứ! Cả lão L nữa, cả hai người!” nó nghiến qua răng câu nói ấy. Người đàn bà đang cười bỗng dưng im lặng, mặt thoáng chốc hiện lên ngạc nhiên khi nghe những lời của nó, cả bé nữa. Dường như không chịu nổi những gì đang chứng kiến, bé vùng khỏi tay nó chạy ra khỏi quán. Nó sợ hãi chạy theo, bỏ lại người đàn bà khốn nạn ấy, thoáng chốc ra ngoài đã không còn thấy bé đâu. Khi thấy được, thì bé đã lên một chiếc taxi bên đường. Nó vùng chạy qua không kịp nữa, chỉ còn biết gọi to tên bé, nhưng chiếc xe vẫn biến mất trên con đường thênh thang hun hút gió. Bất lực, nó trở lại lôi máy ra gọi, một chuông rồi hai chuông. Tiếng nhạc chờ bé vẫn hay hát lúc này sao nghe nặng nề quá. Không có trả lời, nó tiếp tục gọi lại không bỏ cuộc, bé tắt máy, để lại nó với những tiếng bíp ngắn đầy vô vọng. Nó vò đầu bứt tai sợ hãi không hiểu bé đang đi đâu, rồi thầm nguyền rủa bản thân đã làm cái việc ngu ngốc này.