Sống Lại Không Làm Phế Vật

Chương 1: Diệt trừ tai hoạ

Đông Phương Mạc Ly đứng trước hàng loạt các con người đang điên cuồng muốn gϊếŧ mình tất cả bọn họ ai nấy đều muốn y phải chết, bọn họ cho rằng tà ma ngoại đạo nên có kết cục phải vong mạng.

Đối với bọn họ những người theo phái chính đạo, tay cầm trường kiếm muốn gϊếŧ ai cũng không thành vấn đề. Lạm sát người vô tội, những người yếu thế phải bị hà hϊếp, ngay cả một tiếng nói cũng chẳng thể thốt ra phân trần.

Tà ma ngoại đạo? Danh xưng này cũng là do bọn họ ban tặng cho y, nói cái gì ma đạo?

Chẳng qua cũng không phải bọn họ ép y vào đường cùng, bắt những người mà y yêu nhất, đem bọn họ tàn sát trước lưỡi kiếm của chính đạo. Một kiếm cắt đứt linh mạch mãi mãi không thể quay về, từng người từng người một bị bọn họ gϊếŧ chết. Trên dưới Đông Phương gia có ai có thể bảo toàn được mạng sống?

Cả một Trư Sơn phái to lớn như vậy, bọn họ có thể tha cho y không?

Không thể, bọn họ là muốn y phải vong mạng!

Y nhớ đến bảy năm trước, lúc y và mẫu thân đã đến Trư Sơn, cả nơi đây đều không ai thích y. Phụ thân muốn y đến đây bái sư, muốn y tu đạo thật tốt y không quên!

Một năm ở Trư Sơn thật sự rất khổ cực, sống cũng không mấy tốt… bọn họ không thích y, luôn hà hϊếp không cho y có cơ hội được học hỏi.

Ngay cả sư phụ cũng vậy, ông ta cũng giống như bọn họ nói y là nghiệt chủng không nên sống sót trên thế gian này.

Nực cười không? Y là một đứa trẻ lưu lạc bên ngoài mười hai năm, từ nhỏ đến lớn đều không có tình thương của phụ mẫu.

Cuộc sống vất vả tha hương đầu đường xó chợ, không người nào biết y là con cái nhà ai, cũng không ai biết y là người ở phương nào. Bọn họ chỉ biết y là một tiểu ăn mày không hơn không kém. Một đứa trẻ bẩn thỉu không đáng nhắc tới, gặp một lần đều không nhớ đến nó là ai!

Cũng may Phương Nhã Tình, là mẫu thân của y tình cờ gặp mặt. Ấn tượng đầu tiên là nét mặt hệt như ca ca của y vậy, Phương Nhã Tình vừa nhìn đã nhận ra đây có lẽ là đứa trẻ năm đó bị thất lạc.

Nhìn đứa con hơn mười hai năm cách trở không thể đoàn tựu bây giờ đang đứng trước mặt mình, Phương Nhã Tình làm sao không xúc động cho được. Nàng mang y về Đông Phương gia, chăm sóc y tận tình, kể cho y sự việc của năm đó, nàng vẫn luôn tìm y, tìm kiếm đứa con thất lạc này!

Mẫu tử liền tâm vừa gặp đã nhận ra nhau, ca ca y là Đông Phương Bạch bấy lâu nghe mẫu thân nhắc tới cũng biết đệ đệ này quan trọng như thế nào. Riêng Đông Phương Diên Hi thì không quan tâm đến đứa con ngoài giá thú. Ông không có mấy cảm tình với Đông Phương Mạc Ly, vừa trở về Đông Phương gia không bao lâu đã bị bắt đến Trư Sơn học nghệ.

Phương Nhã Tình sợ con mình một mình ở nơi xa lạ không thể chịu nỗi, lòng nặng nề muốn đi với y. Xa cách mười hai năm muốn nàng lại một lần nữa nhìn còn mình rời xa thì sao có thể chịu nổi đây?

Lần này y đến Trư Sơn cũng là bảy năm.

Nào ngờ hai phái chính đạo và ma đạo giao chiến, người đứng đầu chính đạo là Trư Tinh Hà, hắn là kẻ ở nơi cao nhất cũng là người có sức ép nhất quyết định tất cả. Chẳng may Đông Phương gia bị kẻ gian hãm hại, Đông Phương Diên Hy bị vu oan cấu kết với ma đạo hãm hại Trư Sơn.

Ngày rằm hôm đó máu nhuộm Đông Phương, trên dưới đều không ai sống sót. Cũng may Đông Phương Mạc Ly kịp thời đưa mẫu thân bỏ trốn mới bảo toàn được tính mạng. Thế nhưng bọn người Trư Sơn lại không muốn y và mẫu thân có thể trốn thoát nên luôn truy sát y.

Đông Phương Mạc Ly bị ép đến đường cùng chỉ có thể bước vào ma đạo, nếu bọn họ đã không thể cho y một con đường sống thì y việc gì phải để cho bọn họ hiên ngang như vậy?

Đi vào ma đạo là con đường duy nhất khiến y trở nên mạnh mẽ. Đông Phương Mạc Ly ở Ma Vực hơn ba năm, tận ba năm y cuối cùng cũng trở thành một đại ma đầu mà ai nghe danh cũng phải khϊếp sợ.

Nắm trong tay ma vật mạnh nhất thiên hạ y cũng chẳng ngán đến một ai cả, món nợ mà bọn họ cho y muốn quên cũng không thể quên được, ngàn vạn lần đều phải nhớ.

Khắc ghi từng cái một trong tâm trí, mỗi một ngày đều đem những uất hận đó hóa chúng thành lệ khí, đem thứ này trở thành một sức mạnh mãi không phai mòn. Đem những đau khổ, hận thù trở thành sức mạnh, càng hận thì càng trở nên mạnh mẽ hơn, cho đến một ngày không ai có thể ngăn cản được y trả thù!

Kẻ mà y tin tưởng nhất là Nam Cung Vân Hiên, thế nhưng hắn chưa hề tin y.

Những lời mà Đông Phương Mạc Ly nói hắn một câu cũng không lọt, không phải hắn không muốn nghe, chỉ là sự thật, hắn tin vào những điều mắt thấy tai nghe, vốn không hề tin được lời y.

Nam Cung Vân Hiên đoạn tuyệt với Đông Phương Mạc Ly, ở hai phái chính đạo và ma đạo bọn họ là kẻ thù. Đã là kẻ thù thì không nên tồn tại thứ tình cảm đê hèn đó chi phối tâm tư.

Đông Phương Mạc Ly vội thu hồi tâm trạng, mắt hằn lên tơ máu nhìn hàng loạt những con người trước mặt. Ngày hôm nay thù mới nợ cũ y muốn toàn bộ trả lại cho bọn họ, gϊếŧ hết tất cả trả lại công đạo cho Đông Phương gia... rồi sau đó cũng tự kết liễu đời mình ở nơi cửu tuyền tìm lại phụ thân cùng ca ca, y muốn nói với bọn họ: "Con đã trả được thù cho Đông Phương gia rồi, đem những kẻ coi thường mạng người đó gϊếŧ chết, từng tên một chết dưới lưỡi kiếm Ma Chu".

Những thứ mà bọn họ nợ y tất cả đều phải trả hết một thể, y muốn bọn họ phải chứng kiến cảnh tượng máu thịt be bét, bị lưỡi lưỡi Ma Chu gϊếŧ chết không thương tiếc, giống như bọn họ đã gϊếŧ chết người nhà y vậy. Máu chảy khắp con sông, từng người từng người một đều chết trước lưỡi kiếm của bọn họ.